Giang Chu vừa nhai miếng pizza lạnh, vừa trừng mắt nhìn phần còn lại. Nghĩ đến việc phải ăn thứ pizza dở tệ này thêm vài ngày nữa, cậu tức điên lên.
Đúng lúc đó, âm thanh thông báo của WeChat lại vang lên. Giang Chu theo phản xạ liếc nhìn màn hình.
Wind: Mua được một trái bưởi rồi.
Wind: [Ảnh]
Giang Chu vốn đang bực mình, tin nhắn WeChat hiện lên lúc này chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cậu lập tức cầm điện thoại lên, vào WeChat trực tiếp bật chế độ "Không làm phiền".
Ngay khoảnh khắc cài đặt hoàn tất, Giang Chu cảm thấy tinh thần thư thái hẳn, cả thế giới như trở nên yên tĩnh hơn.
Cố nhét thêm hai miếng pizza vào bụng để lấp đầy, phần còn lại cậu đẩy vào tủ lạnh. Giang Chu cầm theo đồ uống và đồ ăn vặt quay về phòng, mở máy tính tìm một bộ phim mới ra mắt để xem.
Ai ngờ, bộ phim được quảng cáo là đầu tư hàng trăm triệu với hiệu ứng hoành tráng lại có nội dung chán đến mức khó chịu. Xem được một nửa, cậu không thể chịu nổi nữa nên trực tiếp tắt đi.
"Đúng là linh tinh tào lao..."
Khẽ lẩm bẩm, Giang Chu di chuột trên màn hình một cách vô định.
Cậu mở STEAM ra xem thử, danh sách trò chơi chẳng có bao nhiêu. Đa phần là game chơi đơn bị bỏ dở giữa chừng, còn game chơi mạng thì nghĩ đến việc bị hành hạ làm "quân xanh," Giang Chu thật sự không có hứng tự chuốc khổ thêm sau "sự kiện pizza lạnh".
Nhìn tới nhìn lui, chỉ có trò "Stardew Valley" kiểu mô phỏng quản lý là có thể gϊếŧ thời gian, nhưng nói thật thì thể loại này chẳng khác nào công việc thứ hai.
Cuối tuần hiếm hoi, thôi đừng làm "lao động mạng" nữa.
Lặng lẽ tắt STEAM, Giang Chu liếc qua những biểu tượng đầy màu sắc trên màn hình. Cuối cùng, cậu vẫn cầm điện thoại lên và mở ứng dụng video ngắn.
Khi chẳng có gì để làm, cậu xem video ngắn đúng là cách giải trí gϊếŧ thời gian lý tưởng. Giang Chu vừa lướt vừa lẩm bẩm chê bai, nhưng cậu vẫn cảm thấy khá vui vẻ.
Khi ngón tay trượt qua các video, cậu bắt gặp một video từ một blogger hài hước mà mình đã theo dõi từ lâu. Để ăn mừng cột mốc hơn một triệu người theo dõi, anh ta đăng tải một video mới. Ở phần đầu, anh ta tuyên bố đầy tự tin rằng mình đã luyện tập nửa năm để quay video này và kêu gọi người hâm mộ kiểm nghiệm thành quả.
Giang Chu khẽ nhướn mày, tràn đầy mong chờ mà tiếp tục xem.
Chỉ thấy blogger tạo dáng rút kiếm, giây tiếp theo màn hình tối sầm, ánh sáng tím đỏ bật lên. Blogger để trần nửa thân trên, khoe thành quả nửa năm chăm chỉ tập gym của mình.
Giang Chu: “……”
Đúng là có cố gắng thật, nhưng hiệu quả… miễn cưỡng cho 6 điểm đi.
Giang Chu khắt khe chấm một điểm trung bình. Không hiểu sao, dòng suy nghĩ của cậu lại trôi đến Trần Phong.
Dù chưa từng thấy toàn bộ cơ lưng của Trần Phong, chỉ cần nhìn cơ vai tam giác của hắn ta thôi, cậu chắc chắc cơ lưng hắn đẹp hơn người trước mắt này nhiều, ít nhất phải 8 điểm.
Còn cơ bụng? Mười điểm, không cần bàn cãi.
Giang Chu tự tin tuyệt đối vào đánh giá của mình. Cậu tiện tay lướt qua video, ngay cả một biểu tượng trái tim nhỏ cũng không thèm cho.
Với việc đánh giá cơ bắp, cậu luôn nghiêm túc và cực kỳ khó tính.
Dù không bấm thích, nhưng việc xem hết video cũng đủ để thuật toán dữ liệu lớn tiếp tục đề xuất các video tương tự. Chẳng mấy chốc, Giang Chu lướt thấy hàng loạt video khoe cơ bắp khác.
Với tinh thần thuần túy thưởng thức, Giang Chu nghiêm túc xem hết rồi âm thầm đưa ra nhận xét trong lòng.
"Eo nhỏ quá, vai tập quá đà, còn cơ thang này là thật đấy à?"
"Không phải, khoe cơ bắp thì cứ khoe đi, đeo dây chuyền chuỗi hạt làm gì? Muốn báo cảnh sát thật rồi đấy!"
Sau hơn mười phút, Giang Chu thoát khỏi ứng dụng video ngắn và gửi một tin nhắn WeChat cho Đường Hựu Huyền.
[Emoji Tiểu Chu]: Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người ta nói thẩm mỹ hiện đại là do nữ giới dẫn dắt.
Gửi xong, Giang Chu đặt điện thoại xuống nhìn quanh một lượt, rồi cam chịu đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Cậu nhét đồ cần giặt vào máy giặt, sau đó cầm giẻ lau bật robot hút bụi. Lúc này trong căn hộ thuê chỉ còn tiếng động cơ ồn ào của robot.
Bận rộn hơn một tiếng, dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, phòng vệ sinh và bếp, Giang Chu ôm quần áo đã vắt khô ra ban công lần lượt treo lên phơi.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, gió thu tuy se lạnh nhưng không thể thổi tan ánh nắng rực rỡ. Tiếng trẻ con chơi đùa vang vọng từ dưới tầng, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng la mắng của người lớn.
Giang Chu dựa người lên lan can ban công lặng lẽ lắng nghe. Cảm giác nhớ nhà bất ngờ ùa về mà chẳng báo trước.
Gọi điện cho ba mẹ thôi.
Nghĩ là làm, Giang Chu quay vào trong gọi một cuộc video call cho mẹ.
Chuông reo cả chục giây mới được nhấc máy. Còn chưa kịp thấy mặt mẹ, cậu đã nghe tiếng va chạm quen thuộc.
“Đừng đυ.ng, đừng đυ.ng, tôi còn chưa kịp ra tay mà ông sờ cái gì đấy?”
“Nhanh lên coi nào!”
“Vội gì, giục tài lộc chạy mất thì tính của ai đây? Alo, Chu Chu à? Sao tự dưng gọi cho mẹ thế này?”
Giang Chu bật cười bất lực: “Mẹ... Con chỉ muốn hỏi dạo này ba mẹ thế nào rồi? Sức khỏe vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy giọng con trai, mẹ Giang lập tức chuyển từ phương ngữ sang tiếng phổ thông: “Ổn, rất ổn, bamẹ con khỏe lắm! Này ông chủ, qua giúp tôi một ván, con trai tôi đang gọi điện đây này.”
Màn hình rung lắc một hồi, cuối cùng người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu cũng xuất hiện chính diện trên màn hình. Ngũ quan có tám phần giống với Giang Chu, đặc biệt là khuôn mặt, như được sao chép y nguyên.
Bà quan sát Giang Chu một lúc, rồi thở dài.
"Ốm đi rồi, con ở một mình ở Vân Kinh phải ăn uống tử tế, đừng ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài, không tốt cho sức khỏe đâu..."
Biết rõ mẹ mà bắt đầu càm ràm là không dứt, Giang Chu vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, ba con đâu rồi?"
"Đi làm rồi, đang dạo phố vui vẻ thì có điện thoại, người liền biến mất. Mẹ đi một mình chẳng có hứng, thế là chạy đi đánh mạt chược đây." Mẹ Giang vừa phàn nàn, nhưng trên mặt lại chẳng có chút gì là bực bội, rõ ràng đã quen với chuyện này.
Giang Chu cũng hiểu nghề nghiệp của ba khiến việc biến mất trong ngày lễ là chuyện thường. Vì vậy, cậu chỉ dặn dò: "Mẹ nhắn ba giúp con, tuổi tác lớn rồi thì đừng làm việc quá sức, mọi chuyện cứ cẩn thận."
"Biết rồi, yên tâm đi, ba con còn đang mong sớm được bế cháu đấy!"