Sau một hồi lướt video ngắn, Giang Chu mở ứng dụng đặt đồ ăn xem đơn giao đến đâu, rồi lại mở ứng dụng xem phim để tìm một video để vừa ăn vừa xem.
Phim truyền hình thì toàn những bộ tiên hiệp nhảm nhí hoặc tình cảm hiện đại phi lý. Mấy bộ chất lượng cao thì cậu đã xem đi xem lại đến thuộc lòng.
Hoạt hình mới ra toàn là mô-típ thế giới khác giống nhau, mấy bộ muốn xem thì chưa được chuyển thể hoặc chưa cập nhật.
Mấy chương trình thực tế nổi tiếng gần đây… bỏ đi, kiểu “thượng vị” đầy mùi đạo lý thật sự khó nuốt.
Giang Chu nằm dài trên sofa, cầm điện thoại lướt qua lướt lại mấy ứng dụng video, chán chường không biết làm gì.
Bỗng nhiên, thông báo từ WeChat bật lên ở đầu màn hình, người gửi chính là Trần Phong.
Trần Phong: “Ăn xong chuẩn bị về ký túc xá.”
Giang Chu: “…”
Theo đà phát triển này, sau này anh chàng kia chẳng lẽ sẽ báo cáo từng hành động một với cậu sao?
Giang Chu trợn tròn mắt nhìn cửa sổ thông báo biến mất, trong lòng có một cảm giác khó tả.
Không phải sợ, cũng không ghét, nhưng lại thấy hơi kỳ lạ.
Dù sao, Trần Phong có một gương mặt như thế.
Giang Chu mở WeChat, nhìn bức ảnh selfie của Trần Phong mà ngẩn người.
Trần Phong để lại ấn tượng đầu tiên là "lạnh lùng".
Có lẽ do đôi mắt hai mí trong khiến mắt hắn dài và hẹp, hoặc do gương mặt thon dài, tạo nên khoảng trống trên khuôn mặt. Tất cả những yếu tố đó khiến mỗi khi hắn không biểu lộ cảm xúc, vẻ ngoài liền toát lên sự lạnh nhạt, nghiêm nghị.
Điểm thứ hai chính là vẻ "cao quý".
Dù hắn không mặc đồ hiệu hay đeo bất kỳ món trang sức nào, vẫn mang một khí chất kiêu sa như thể có thể dễ dàng mua mọi thứ mình muốn.
Nếu không phải Giang Chu quen biết Trần Hi lâu năm, biết rằng gia đình họ tuy là dân bản địa ở Vân Kinh, có chút của cải nhưng chắc chắn không phải hào môn thế gia, thì cậu đã nghi ngờ Trần Phong là người thừa kế của một tập đoàn tỷ đô rồi.
Một người nổi bật như thế, vậy mà lại gửi tin nhắn báo cáo hành trình cho cậu, cảm giác tương phản thật quá mạnh. Không lạ khi mỗi lần nhận được tin nhắn của đối phương, Giang Chu đều cảm thấy không yên.
Tuy nhiên, điều này cũng có thể bắt nguồn từ sự áy náy và một chút oán trách.
Dẫu sao, cậu đã giấu giếm giới tính thật của mình mà lừa gạt Trần Phong. Đồng thời, cậu lại bị ép mặc đồ nữ giả làm bạn gái hắn, trong lòng vừa bất an vừa không cam lòng…
Giang Chu đang thất thần nhìn điện thoại thì chuông cửa bỗng vang lên. Cậu tỉnh táo lại, rời ánh mắt khỏi cơ bắp vai và bắp tay trong ảnh, tiện tay khóa màn hình rồi đứng dậy ra mở cửa.
Thôi vậy, nghĩ những chuyện này làm gì. Trần Phong như thế chẳng phải rất tốt sao? Báo cáo hành trình kiểu công thức thế này, không nhận được phản hồi chẳng phải là điều hiển nhiên à?
Vừa hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc số một trong "bí kíp chia tay", lại không khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Lâu dần, sự nỗ lực một phía như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến sự chán nản.
Đến lúc đó, biết đâu không cần cậu mở lời, Trần Phong sẽ chủ động nói chia tay trước.
Vừa nghĩ đến tương lai tươi đẹp ấy, Giang Chu đặt pizza giao hàng lên bàn ăn, bật tập phim mới của bộ anime đã theo dõi để vừa ăn vừa xem. Trong tiếng nhạc nền sôi động, nam chính hào hứng biến thân, còn cậu thì cắn một miếng pizza đầy hào hứng.
Nhưng mà… đế bánh hơi cứng… phô mai cũng nguội… mấy đánh giá tốt toàn là giả à? Ban đầu tính đặt một phần lớn để giải quyết luôn cả bữa trưa lẫn tối, giờ thì hay rồi, đồ ăn dở thế này, vứt thì tiếc.
Giang Chu nhìn chằm chằm miếng pizza trong tay hồi lâu, rồi bất ngờ cắn một miếng lớn, hai má phồng lên như bánh bao.
Tất cả là tại Trần Phong!
Nếu không phải vì bức ảnh pizza do Trần Phong chụp quá hấp dẫn, thì làm sao cậu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn thèm ăn, tiêu tốn số tiền oan uổng này chứ!
Nghĩ đến "chiến tích thê thảm" của mình tối hôm qua, bộ đồ nữ từng thề rằng mặc lại chính là cún, và cả những chiếc váy nhỏ đủ màu sắc có thể sẽ còn phải khoác lên trong tương lai, Giang Chu lập tức cảm thấy bi thương dâng trào.
Người này… chẳng phải là khắc tinh của cậu sao!