Sau Khi Nhóc Con Hoa Đào Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Chương 3: Nhận nuôi? Em còn chưa đủ tư cách…

Hạ Ngôn Xuyên nhìn cô bé, người còn chưa dài bằng đôi chân của mình, không biết nói gì cho phải. Hai người, một lớn một nhỏ, cứ nhìn nhau mãi. Bỗng nhiên, Đào Đào hắt xì một cái: “Hắt xì!”

Hạ Ngôn Xuyên hoàn hồn, không muốn tranh cãi vô ích nữa, bế cô bé lại gần, giữ ấm cho cô bé: “Chú đưa con đi mua vài bộ quần áo, ăn chút gì đó, sau đó đến đồn cảnh sát. Đừng sợ, các chú cảnh sát sẽ giúp con tìm cha mẹ.”

Đào Đào nhìn thấy thái độ của anh, biết anh không để tâm đến lời mình nói, nên cũng không nói lại, chỉ thuận theo bản năng mà rúc đầu vào nguồn hơi ấm. Nghĩ ngợi một chút, cô bé lại hắt xì thêm hai cái nữa.

“Bị cảm rồi sao?” Hạ Ngôn Xuyên hơi lo lắng hỏi.

“Ừm.” Đào Đào thuận miệng hỏi: “Cha, cha không mua thuốc cho con sao?”

Hạ Ngôn Xuyên: “…”

Cha?

Cô bé này là đang cố tình gây sự sao?

Thế nhưng, tiếng gọi "cha" mềm mại ấy lại khiến trái tim Hạ Ngôn Xuyên như tan chảy. Anh nhẹ nhàng đáp: “Mua.”

Nói rồi, anh đi về phía hiệu thuốc đối diện. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, khiến anh không nhịn được mà liếc nhìn tiểu cô nương trong lòng.

Mua thuốc... cũng là cái cớ khá hay để bắt chuyện.

Cô bé nói có thể giúp anh theo đuổi người kia, chẳng lẽ là thật?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, chính anh cũng giật mình, vội vàng lắc đầu xua đi.

Đang nghĩ gì thế này?

Trẻ con thì hiểu gì về chuyện thích hay không thích, chẳng qua là trùng hợp thôi.

Hơn nữa, anh là giáo viên dạy diễn xuất, học trò của anh có không ít ngôi sao nổi tiếng. Anh tự nhận bản thân diễn xuất không tệ, sao có thể dễ dàng bị một đứa trẻ nhìn thấu?

Chưa kịp nghĩ xong, cô bé bỗng nhiên nói: “Cha, tim cha đập nhanh quá.”

Hạ Ngôn Xuyên: “…”

Quả nhiên... sơ suất rồi.

“Chào anh.” Khi hai người đến trước cửa hiệu thuốc, nữ nhân viên mặc áo blouse trắng vừa nãy mỉm cười chào hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì không?”

“Oa ~” Đào Đào vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đã trố mắt kinh ngạc: “Cô ơi, cô đẹp quá! Có phải thiên sứ giáng trần không?”

Lời này không phải để làm vừa lòng ai, mà thật sự vì cô bé thấy cô này đẹp quá, còn đẹp hơn tất cả những người cô bé từng gặp.

Bảo sao chú này lại thích cô ấy như vậy.

“Ôi trời, miệng ngọt như vậy!” Người phụ nữ bật cười, không nhịn được cúi xuống hỏi: “Con từng thấy thiên sứ rồi sao?”

“Chưa thấy.” Đào Đào lắc đầu: “Nhưng nhìn thấy cô là coi như đã thấy rồi.”

“Con bé này đúng là đáng yêu thật đấy.” Người phụ nữ quay sang nói chuyện với Hạ Ngôn Xuyên, nhưng khi nhìn thấy anh, cô sững người: “Cậu... là Hạ Ngôn Xuyên?”

“Là tôi. Cậu là… Lạc Thanh Đình?” Hạ Ngôn Xuyên lộ vẻ như vừa nhận ra: “Thật trùng hợp, lại gặp ở đây.”

Đào Đào cảm nhận được tay Hạ Ngôn Xuyên đang run rẩy khi bế mình, nụ cười của anh cứng ngắc, trái tim đập loạn xạ đến mức hoa đào trên đầu cô bé thi nhau nở. Cô bé không nhịn được mà thầm thở dài: Người này đúng là nhát gan quá!

“Phải rồi.” Lạc Thanh Đình vẫn bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhiều hơn một chút khi gặp lại người quen cũ: “Tốt nghiệp cấp ba đã hơn mười năm rồi, không ngờ lại gặp lại cậu ở đây. Đứa bé này là con gái cậu sao? Đáng yêu thật.”

“Không phải, không phải.” Hạ Ngôn Xuyên vội vàng phủ nhận, cũng nhờ có Đào Đào chuyển hướng sự chú ý mà anh bình tĩnh lại được, kể ngắn gọn chuyện nhặt được Đào Đào.

Nghe xong, Lạc Thanh Đình sốt sắng hỏi: “Cậu báo cảnh sát chưa?”

“Chưa.” Hạ Ngôn Xuyên đáp: “Con bé ăn mặc phong phanh, có vẻ còn bị cảm. Tôi định trước hết mua ít thuốc cho nó uống, rồi mua quần áo ấm. Nếu không sợ nó không chịu nổi.”

“Đúng là mặt đỏ không bình thường.” Lạc Thanh Đình cúi người cầm lấy nhiệt kế, ân cần nói: “Để đo thử nhiệt độ xem sao...”

Nhưng vừa chạm vào người Đào Đào, cô đã cảm giác được nhiệt độ bất thường: “Đúng là sốt cao, người nóng như lửa đốt. Trời ạ, trên người còn có vết bầm tím. Cục cưng à, đây là bị ngã hay bị đánh vậy?”

Đào Đào không biết, chỉ im lặng.

Hạ Ngôn Xuyên trước đó chỉ thấy mặt Đào Đào lấm lem bùn đất, giờ nghe Lạc Thanh Đình nhắc mới nhận ra tay chân và người cô bé đầy những vết tím bầm, lập tức giận dữ: “Chẳng lẽ là tên lang thang kia? Tôi phải báo cảnh sát ngay.”

“Khoan đã.” Lạc Thanh Đình giữ anh lại.

Hạ Ngôn Xuyên quay đầu nhìn cô, nhưng cô lại không nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ do dự, như đang đưa ra quyết định khó khăn.

Khoảng mười giây sau, cuối cùng Lạc Thanh Đình hít sâu một hơi, nói: “Nhà tôi ở ngay gần đây, trước tiên mang con bé về thay bộ quần áo ấm, xử lý vết thương đã.”

“Cái này…” Hạ Ngôn Xuyên rõ ràng không ngờ lại được giúp đỡ như vậy, ngược lại còn hơi chần chừ.

“Tôi còn không sợ cậu, chẳng lẽ cậu lại lo tôi lừa cậu sao?” Lạc Thanh Đình cười nhạt.