Sau Khi Nhóc Con Hoa Đào Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Chương 2

Nhưng vừa xoay người, cô bé lại bị người ta nhấc lên.

“Bé con, hắn là cha của con sao?” Giọng nói từ đôi chân dài vang lên.

Đào Đào run rẩy ngẩng đầu.

Đôi chân dài đang quỳ xuống trước mặt cô bé, cô bé có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Anh có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt nhìn cô bé tràn đầy sự ấm áp và thương xót, không hề có chút ác ý.

Anh không phải người đàn ông trong cuốn sách, bên cạnh anh cũng không có người phụ nữ trong sách.

Không giống chút nào với những gì trong truyện.

“Không phải.” Đào Đào lắc đầu mạnh mẽ: “Ông ta là kẻ xấu!”

“Đừng sợ, có chú ở đây, sẽ không để ông ta bắt nạt con.” Đôi chân dài nhìn bộ quần áo mỏng manh của Đào Đào, thấy cơ thể bé nhỏ của cô bé đang run lên bần bật, định cởϊ áσ khoác lớn đưa cho cô bé. Nhưng so sánh kích thước hai người, anh lại thôi.

Đào Đào được nhấc lên, tựa vào l*иg ngực ấm áp của anh. Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô bé cùng áo khoác, không để chút gió lạnh nào luồn vào, như một lò sưởi ấm áp.

Cơ thể vốn đã tê cóng đến mức mất cảm giác, nhưng khi chạm vào hơi ấm, cảm giác dần hồi phục, những cơn đau buốt bắt đầu lan ra khắp cơ thể.

Đào Đào nhìn đường nét sắc sảo ở quai hàm người đàn ông, sống mũi bỗng cay xè.

Dù mới vừa hóa hình thành công, nhưng cô bé đã có ý thức từ lâu.

Bản thể của cô bé mọc trên một ngọn núi, nơi hoa đào quanh năm nở rộ không tàn, được xem như kỳ tích. Bên cạnh núi là một miếu Nguyệt Lão, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến cầu duyên.

Ông cụ cây thông bên cạnh từng nói, hoa đào và miếu Nguyệt Lão, không rõ ai nhờ ai mà nổi danh.

Dù sao đi nữa, những người đến đều rất thành kính.

Thêm vào đó, có ông cụ cây thông bảo vệ, ngay cả chim chóc côn trùng cũng không dám quấy rầy, tiểu tinh hoa đào chưa từng chịu khổ sở như thế này.

Khi bị bắt nạt, cô bé chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng khi được bảo vệ, nghĩ về những ngày tháng trước kia, cô bé lại thấy tủi thân.

“Đừng khóc, chú giúp con trả thù.” Đôi chân dài thấy đôi mắt to tròn của cô bé ngập tràn nước mắt, nhất thời lúng túng. Anh chưa từng chăm sóc trẻ con, không biết phải dỗ thế nào, chỉ nghĩ được đến việc đấm gã lang thang kia một trận để xả giận cho cô bé.

Nhưng vừa quay đầu lại, đã chẳng thấy bóng dáng gã lang thang đâu. Nhận thấy tình hình không ổn, gã đã chuồn mất từ lâu.

“Chạy đâu rồi?” Đôi chân dài nhìn quanh, bỗng nhiên động tác khựng lại, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ.

Đầu Đào Đào đang tựa vào l*иg ngực anh nên nghe rõ nhịp tim anh đột ngột tăng nhanh.

Nếu là một đứa trẻ khác, chắc chắn sẽ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đào Đào vốn dĩ được sinh ra từ lòng mong ước của nhiều người, dựa vào nguyện lực mà hóa tinh, cô bé sinh ra đã hiểu rõ tình yêu.

Cô bé khẽ hít vào, trong không khí thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. Đào Đào vùng vẫy, thò đầu ra khỏi chiếc áo khoác, liếc nhìn thấy trên đỉnh đầu người đàn ông nở ra một đóa hoa đào rực rỡ.

Cô bé dõi theo cánh hoa đang bay đi, nhìn thấy một tiệm thuốc bên kia đường. Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang đứng ở cửa đổ rác, Đào Đào không thấy rõ mặt cô.

Nhưng những cánh hoa đào xoay quanh người phụ nữ ấy không hề rời đi. Rõ ràng, đôi chân dài thích cô.

Vừa lúc Đào Đào cựa quậy, người đàn ông bừng tỉnh.

Đúng lúc này, người phụ nữ bên kia như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn sang.

Đôi chân dài vội ôm Đào Đào trốn sau bức tường, cơ thể dán sát vào mặt tường, nín thở, nhịp tim càng loạn nhịp.

Nhát gan.

Đào Đào ngẩng đầu nhìn anh.

Dù nghĩ rằng trẻ con chắc chắn không hiểu, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé, đôi chân dài vẫn thấy hơi xấu hổ. Anh khẽ ho một tiếng, đặt cô bé xuống đất: “Con đứng đây chờ chú, chú đi mua chút gì cho con ăn…”

Lò sưởi ấm áp rời đi, luồng khí lạnh ùa tới khiến Đào Đào rùng mình.

Cô bé thích người chú này, không muốn bị đôi vợ chồng trong sách kia bắt đi.

Ông cụ cây thông từng nói, trong thế giới con người, mọi thứ đều là trao đổi lợi ích. Muốn có được thứ gì đó, phải dùng tiền hoặc thứ có giá trị để trao đổi.

Đào Đào chẳng có gì trong tay, tác dụng duy nhất của cô bé chắc là mang lại vận đào hoa. Trùng hợp thay, người chú này dường như cũng cần đến nó.

“A a.” Đào Đào ôm chặt lấy đôi chân dài, không để anh rời đi.

“Đừng sợ, chú không bỏ mặc con đâu.” Đôi chân dài không nghe ra ý của cô bé, cúi xuống thổi nhẹ vào trán cô bé, rồi lấy khăn quàng cổ quấn quanh người cô bé: “Chú chỉ đi mua đồ ăn ngay bên kia, rồi sẽ đưa con đi tìm cha mẹ. À đúng rồi, con có biết nhà mình ở đâu không? Cha mẹ con tên gì, có số điện thoại không?”

Đào Đào lắc đầu nguầy nguậy.

“Không sao, không nhớ cũng không sao.” Đôi chân dài an ủi: “Chú đưa con tới đồn cảnh sát, các chú cảnh sát sẽ giúp con tìm…”

“Không muốn.” Đào Đào kiên quyết lắc đầu, không chịu đi đến đồn cảnh sát: “Huhu, chú nhận nuôi con đi. Con sẽ giúp chú theo đuổi cô kia.”

“Khụ khụ khụ...” Đôi chân dài suýt nữa quỳ rạp trước cô bé: “Trẻ con đừng có nói lung tung.”

“Con không có nói lung tung.” Đào Đào chỉ tay về phía đối diện: “Con nhìn thấy rồi, chú thích cô kia.”

“Con, con…” Người đàn ông chân dài chưa từng gặp phải tình huống này, mặt lập tức đỏ ửng, cố làm ra vẻ nghiêm nghị: “Con chỉ là một đứa trẻ, hiểu gì về chuyện thích?”

Đào Đào rất muốn nói mình là tinh linh hoa đào, nhưng ông cụ cây thông từng dặn đi dặn lại rằng chuyện này tuyệt đối không được nói ra, kẻo dọa người phàm sợ hãi.

“Con biết!” Đào Đào sốt ruột nhảy lên một cái: “Con đã lớn rồi mà.”

Đôi chân dài nhìn xuống cô bé, người vẫn còn thấp hơn thắt lưng anh: Lớn… rồi sao?

“Con bốn tuổi rồi!” Đào Đào nghiêm túc nói, lặp lại câu người phàm hay nói: “Đừng coi con như đứa trẻ ba tuổi nữa!”