Khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận, hoa hướng dương chiếm phần lớn không gian. Cỏ bạc hà và cỏ mèo chỉ chiếm một diện tích đất nhỏ, nhưng phát triển rất tươi tốt. La Hán tùng được trồng cạnh một cái ao nhỏ. Có một cây cầu nhỏ bắc qua mặt nước, đầu cầu trồng một cây hoa quế.
Có một con đường lát đá cuội trải trên cỏ. Trên bàn đá và ghế dài còn có một bát hoa quả, Hướng Tinh Lạc vừa đặt lên đó. Cô đang nghe điện thoại trong khu vườn nhỏ, dùng ngón tay ngắt những cánh hoa hướng dương, vẻ mặt đầy thiếu kiên nhẫn.
Tòa tiểu khu này là cái duy nhất trong khu biệt thự đầy xa hoa. Một ngôi nhà độc lập hai tầng có khu vườn nhỏ riêng.
Thư Việt lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ly sữa chậm rãi bốc khói trên bàn.
Con mèo Maine Coon được thả ra đã kêu meo meo và nhảy lên đùi anh, với chiếc mũi ướt hồng và những giọt nước đọng trên cằm. Nó đi tới, ngửi thấy mùi cơ thể của Thư Việt rồi kêu lên mấy tiếng “meo meo”.
Thư Việt chưa bao giờ thân thiết với mèo nên anh cụp mắt xuống nhìn đôi mắt to tròn của nó.
Nó liếʍ miệng, thấy anh không có ý định chạm vào, nó bắt đầu liếʍ chân và mặt.
Thư Việt ngập ngừng đưa tay đặt lêи đỉиɦ đầu nó: “Muốn sờ không?”
Nhìn đôi tai oai phong của tiểu miêu biến thành tai máy bay, chậm rãi chớp mắt nhìn anh.
"..."
Điều này có nghĩa là gì?
Chạm hay không chạm?
Thư Việt còn đang do dự thì bàn tay đang băng bó của anh đột nhiên bị ai đó nhéo, đặt lên đầu con mèo mềm mại.
Con mèo Maine Coon ngay lập tức bắt đầu kêu gừ gừ và xoa xoa lòng bàn tay một cách hài lòng.
Thư Việt nghe người phía sau nói: “Nó tên là Mè, con gái của tôi. Nó không cắn, cứ thoải mái chạm vào nó.”
Nhịp tim bình tĩnh của anh lúc này như sống lại, đập mạnh vào l*иg ngực đã trống rỗng từ lâu.
Đôi mắt anh nóng bừng, cổ họng cứng ngắc nhưng anh kiềm chế bản thân không để mất bình tĩnh trước mặt cô.
Bây giờ ngay cả khi hai người gặp lại nhau.
Đối với cô, anh vẫn là một người xa lạ quen thuộc.
Anh biết chính mình ôm bao nhiêu tâm tư với cô. Nhưng lại không dám biểu lộ.
"Trước đây anh thường đến xem trận đấu của tôi phải không? Tôi thấy anh trông quen quen." Cô ngậm điếu thuốc trên miệng ngồi xuống cạnh anh, nhưng không châm lửa.
Đây là lần đầu tiên cả hai ngồi cùng nhau.
Đây cũng là cuộc gặp chính thức đầu tiên.
Thư Việt không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt cô, vì vậy anh duỗi thẳng cái lưng đau nhức của mình một chút, cố chịu đựng khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh từng xem em chơi rất nhiều.”
“Có muốn tôi ký tên cho anh không?” Hướng Tinh Lạc nói đùa.
Không ngờ đối phương nghiêm túc nhìn cô, nói: "Được."
Hướng Xingluo từ trên bàn trà lấy ra một cây bút dầu mà bà ngoại Hướng dùng để ký chuyển phát nhanh, hỏi: "Anh muốn ký ở đâu?"
Cô nhìn chằm chằm Thư Việt, không khỏi có chút sửng sốt.
Trên chiếc cổ trắng nõn của anh, hầu kết chuyển động có chút quyến rũ. Hốc mắt hồng hồng.
Anh mở miệng, giọng nói như cây cung chạm vào dây đàn cello đầy bụi bặm, trầm thấp khẩn cầu: "Em có thể ký tên lên ngực không?”
Không khí phút chốc có điểm xấu hổ.
Thư Việt nhận ra đây không phải là buổi fan meeting.
Trong không gian chật hẹp, ngay cả khi có người khác trong phòng, anh lại đưa ra yêu cầu không hợp lễ nghĩa.
Hướng Tinh Lạc chỉ không ngờ rằng một người có vẻ ngoài dè dặt và điềm tĩnh như anh lại có thể nhiệt tình với thần tượng của mình như vậy, nhất thời không phản ứng được.
“Xin lỗi, tôi mạo muội rồi.” Thư Việt hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, “Tôi không nên…”
Anh còn chưa nói xong.
Hướng Tinh Lạc bỗng nghiêng người qua, đem tay anh cùng sự hoảng hốt anh đè xuống.
Cô vuốt phẳng quần áo của anh và cọ đầu bút nơi mẫn cảm nào đó.
Máu dâng lên [khúc này toi cũng khong biết chỉnh sao cho hay], trên làn da trắng nõn dần dần xuất hiện một tầng màu hồng.
Từ dái tai đến má, ngay cả cổ và xương quai xanh cũng đỏ bừng.
Trái tim trong l*иg ngực anh đập càng lúc càng nhanh.
Anh ôm mèo, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hướng Tinh Lạc không hề phân tâm mà ký tên, cuối cùng vẽ một khuôn mặt cười.
Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng vừa ra khỏi bệnh viện, trộn lẫn với mùi của anh, giống như một loại đàn hương nào đó, thâm trầm yên tĩnh, lại có chút áp bức.
Cả hai đều có suy nghĩ riêng của mình.
Cho đến khi một tiếng hét lớn từ trên lầu vang lên: "Hướng Tinh Lạc! Cháu đang làm gì vậy!"
"... Cháu chỉ ký tên thôi!" Hướng Tinh Lạc da đầu tê rần, nhanh chóng đậy nắp bút.
Bà ngoại Hướng, người biết rõ bản chất của Hướng Tinh Lạc, trong mắt bà có vẻ không thiện cảm, thấy cô thật sự chỉ ký tên lúc này mới hỏi: "Con bọ chết tiệt đó của cháu có đến không?”
Là tên bà đặt cho bạn trai cũ thứ 3 của Hướng Tinh Lạc. Sau khi bà ngoại Hướng phát hiện, bà xem ảnh thì biết đối phương là sinh viên thể thao da đen nên có biệt danh là "Bọ hung".
Hướng Tinh Lạc lắc đầu.
Khi biết bọ hung không đến, bà Hướng cũng không có phản ứng gì nhiều mà cùng bà nội Thư Việt đi xuống cầu thang xoắn ốc.