Hồ Đào và Hướng Tinh Lạc vừa bước ra khỏi cửa.
Nhân viên nam vừa rồi tư vấn cho Hồ Đào bước đến gần nữ nhân viên, vẻ mặt “Tôi biết mà. ” biểu tình trào phúng "Chắc là không mua nổi đi. Hiện nay có bao nhiêu người phụ nữ có thể mua nổi phòng ở chứ."
Nữ nhân viên bán hàng cũng không để ý anh ta, nói qua loa vài câu rồi rời đi.
Ở thị trấn nhỏ ngây người một ngày.
Xưởng sửa xe gọi điện và nói lốp xe đã được thay nhân tiện cũng giúp Hướng Tinh Lạc rửa xe.
Chiếc xe địa hình màu đỏ xám nguyên bản nhìn từ xa giống như quả cà chua vớt lên khỏi mặt nước, đỏ rực.
Một giờ trước khi họ khởi hành.
Hồ Đào đã suy nghĩ kỹ và quyết định mua nhà trên sự tư vấn nhiệt tình của cô bán hàng.
Hướng Tinh Lạc như biết trước cô sẽ nói vậy, liền đạp ga dẫn cô đến văn phòng bán hàng.
Ký hợp đồng, ấn dấu vân tay, ký tên và thanh toán toàn bộ số tiền đã hoàn tất.
Nhân viên bán hàng từng phớt lờ HĐ xanh mặt khi nhìn thấy tất cả.
Không tới một giờ đồng hồ, hai cô đã trên đường về nhà.
Hồ Đào nhìn xấp văn kiện thật dày.
Cô bị lừa à?
"Hướng Tinh Lạc, mình cảm thấy có gì đó không ổn." Hồ Đào suy nghĩ hồi lâu và cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao mình lại mua được nhà ở rồi?
Còn là viết tên mình lên.
Một chiếc thẻ ngân hàng lâu ngày không sử dụng bất ngờ được chuyển với số tiền cực lớn gần 100 vạn nhưng trên thanh thông tin lại không hiện.
Hướng Tinh Lạc rất bình tĩnh: "Sao vậy? Hôm nay cậu mua nhà, đãi mình một bữa. Gần đây có món gì ngon không?"
Hồ Đào đang định trả lời thì điện thoại di động vang lên.
Khi nhìn ID người gọi, là bà Hướng Mỹ Lan.
Bà của Hướng Tinh Lạc.
Hồ Đào: “Bà ngoại cậu gọi cho mình.”
Hướng Tinh Lạc: “Cậu trả lời đi.”
Điện thoại di động của cô bị ném ở ghế sau bên cạnh “con gái”, cô bất đắc dĩ không dùng điện thoại được.
Hồ Đào chỉ đơn giản nhấn loa ngoài: "Cháu chào bà ngoại Hướng."
Giọng nói mạnh mẽ của Hướng Mỹ Lan vang lên trong loa: "Bạn đánh bài chung của bà kể là bà ấy thấy xe của Hướng Tinh Lạc trên đường. Các cháu đang ở đâu? Tại sao vẫn chưa về nhà? Về nhà đi."
Hướng Tinh Lạc cao giọng đáp lại: "Bà ơi, đã tới cổng tiểu khu rồi…Bà cúp máy đi, cháu thấy bà rồi."
Nhưng sau khi cúp máy, bà Hướng Mỹ Lan không nhìn xe của cô mà đi về phía xe xanh phía bên cạnh.
Một người đàn ông trẻ bước xuống từ chiếc xe ở gần cổng tiểu khu.
Mặc áo sơ mi trắng rộng, quần jean đen, đeo khẩu trang và đội mũ, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh.
Nhưng anh cao và mảnh khảnh, với chiếc thắt lưng thắt chặt vòng eo nhỏ nhưng rất tráng kiện, hoàn toàn có thể thấy dáng người ưu việt dưới bộ quần áo vài tệ bên lề đường.
Anh thấy bà Hướng Mỹ Lan rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng anh vẫn lịch sự nghiêng người tới nói chuyện với bà.
Hồ Đào lập tức gạt bỏ mọi nghi ngờ ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông: "Sao trông anh ta quen thế?"
Hướng Tinh Lạc cũng muốn hỏi, liền hạ cửa kính xe xuống, hít một hơi thật sâu rồi hét lên: "Bà ơi! Bà đang nói chuyện với ai vậy!"
Cô đột nhiên hét lên, nhưng chiếc xe vẫn đang di chuyển, suýt tông vào chiếc xe màu xanh của anh.
May mắn thay, chiếc xe biển xanh không lùi mà tiến về phía trước một đoạn rồi quay đầu lại.
Khi chàng trai nghe thấy tiếng cô hét, anh đột nhiên đứng thẳng dậy và nhìn sang.
Cả hai cặp mắt trong xe đều nhìn anh.
Hướng Tinh Lạc đạp phanh.
"Ngươi muốn chết à! Lái xe cái kiểu gì vậy!"Hướng Mỹ Lan vẫn đang mang đồ ăn, bà cụ 80 tuổi hét lên gay gắt khi mắng người: "Cả ngày lêu lổng không về nhà. Giải nghệ rồi còn lang thang ở nước ngoài làm gì! Mỗi lần gọi điện cho cháu, không phải là đang ở quán bar với người mẫu nam, thì là đang lừa gạt mấy hồng hài nhi gì gì đó, nếu không phải là bạn đánh bài của bà không gọi thì ngươi còn tính toán mang tiểu Đào của bà đi đâu?”
Hướng Tinh Lạc: "..."
Hồ Đào sâu kín nhìn cô: "Cậu ăn ngon quá nhỉ, mình thậm chí còn không biết người mẫu nam trông như thế nào."
Hướng Tinh Lạc nghiến răng nói: "Lần sau em nhất định sẽ dẫn đại ca đi cùng.”
Người thanh niên đứng ngoài xe nghe được lời nói của Hướng Mỹ Lan liền rời mắt khỏi Hướng Tinh Lạc, khàn giọng nói: "Bà Hướng, cháu về nhà trước."
“Bà đi cùng với cháu.” Bà Hướng kéo anh.
Hướng Tinh Lạc như dây thần kinh nào bị chập: "Bà ngoại? Sẽ không phải trong lúc cháu không ở nhà, bà tìm cho cháu một… ông ngoại? Ông ngoại kế?”
“…”
“…”
Hồ Đào thức thời đẩy cửa xuống xe, đi về hướng nhà của bà ngoại Hướng.
Bà ngoại đã ngoài tám mươi, xứng đáng là nữ quân nhân từng ra trận, đánh người vô cùng dữ dội.
Hướng Tinh Lạc bị đánh mạnh đến mức không dám chống trả, liên tục ngao ngao kêu to.
Hồ Đào xuống xe ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không xác định hỏi: "Thư Việt?"
Đôi mắt người đàn ông tối sầm, im lặng đối diện với làn da trắng trẻo lạnh lẽo, dưới chiếc mũ, vài sợi tóc rũ nhẹ che đi lông mày của anh. Cả người trắng nõn như búp bê sứ, vô cớ lộ ra chút mỏng manh. [sao thấy giống tả thụ quá kkk]
Anh đeo khẩu trang nhẹ nhàng nói “Ừm."
Hồ Đào nhìn thấy Thư Việt xách một túi giấy bên trong có áo bệnh nhân. Lại thấy anh mặc áo dài tay và quấn băng ở lòng bàn tay.
Cô nghĩ đến người đã được Hướng Tinh Lạc cứu ngày hôm qua: “Này, anh là người hôm qua được Tinh Lạc đưa đến bệnh viện sao?”
Hồ Đào suốt ngày hôm qua chỉ để ý đến Hướng Tinh Lạc, lại bị kéo đến ghi chép ở giữa, cũng không biết người được cứu là ai.
Thư Việt nghe Thư Đào hỏi thì nắm chặt tay, tim bất giác đập nhanh hơn.
Thì ra không phải là một giấc mơ...
Thực sự là cô...
Nắm tay anh.
Đυ.ng vào bờ môi ướŧ áŧ ấm áp…
Những nghi ngờ và ước mơ của anh đều đã thực sự xảy ra.
Thư Việt vô thức dùng đốt ngón tay chạm vào khẩu trang, đầu ngón tay khẽ run nhẹ lên.
Hồ Đào không thấy được cảnh này.
Bởi vì hai người bên kia đã chiến đấu xong.
Hướng Mỹ Lan niềm nở tiếp đón bọn họ: "Tiểu Đào, Tiểu Việt lên nhà bà ăn tối."
Thư Việt trộm nhìn qua Hướng Tinh Lạc rồi lập tức quay đầu lại.
Anh không dám nhìn cô nữa, quay sang bà ngoại Hướng: “Cảm ơn bà Hướng, cháu không làm phiền bà nữa, bà nội cháu đang đợi cháu ở nhà rồi.”
Bà Hướng vẫy tay ra hiệu cho anh lên xe: “Bà nội cậu không có ở nhà. Hôm qua bà không tìm được cậu lại sốt ruột. Bà bảo bà ấy đến nhà chơi bài cả đêm, bà nội cháu vẫn ngủ ở nhà bà."
"...Bà ngoại, bà chơi bài cả đêm? Bà vội dùng thẻ bảo hiểm y tế hay muốn hít thở oxy nguyên chất trong phòng chăm sóc đặc biệt?"
Sự thật đã chứng minh rằng mỗi lần Hướng Tinh Lạc mở miệng đều đáng bị đánh.
Có thêm hai người ngồi ở ghế sau của chiếc xe trống, và cô gái mèo bắt đầu kêu meo meo khi ngửi thấy nhiều mùi lạ trong xe.
Hướng Tinh Lạc thường xuyên nhìn Thư Việt qua gương chiếu hậu.
Hồ Đào cuối cùng không nhịn được nói: “Tinh Lạc, anh ấy là Thư Việt.”
Anh bỗng phanh gấp.
Bà ngoại Hướng đập thẳng đầu vào hộp đựng đồ.
Thư Việt cởi khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Khóe mắt anh hiện lên một vệt đỏ nhàn nhạt, anh cố chịu đựng sự hưng phấn gần như khiến anh run rẩy. Hầu kết của anh liên tục lăn lên xuống, vài lời muốn nói chảy qua trong lòng anh, nghiền trên cổ họng của anh.
Cuối cùng nói một câu.
“Đã lâu không gặp.”
Nghe vậy, Hướng Tinh Lạc nghi hoặc liếc nhìn anh: “Chúng ta từng gặp mặt sao?”
Cô nhớ ra Thư Nguyệt từng xem cô chơi game, mỉm cười nhìn ánh mắt mờ mịt của đối phương, “Tôi nhớ ra rồi, cậu là fan của tôi phải không?”
Hồ Đào có thể cảm nhận được Thư Việt đang tan nát cõi lòng qua kính chiếu hậu.
Cố tình lúc này bà ngoại Hướng còn đổ thêm dầu vào lửa.
Bà nhấc điện thoại di động của cháu gái lên và đọc dòng chữ trên đó: "Bạn trai cũ số 3????"
-----------------------------------------------------------------------
Toi cảm thấy tội cho anh Việt gất nhìu ahuhu. Mọi người oi, nay là lần đầu mình dịch và beta, nếu mình có sai sót thì mọi người cứ thoải mái cmt nha. Loveeeee!!!!