Ta Bị Bạo Quân Nghe Trộm Tiếng Lòng

Chương 4: Ta thấy nàng rất quen mắt

Những tưởng một khi đổi sang thân phận khác cô sẽ thoát khỏi cái chết nhưng không ngờ vẫn bị Cố Dực cho đi chầu ông bà.

Liễu Hi Hoà sụp đổ thật rồi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má thầm oán trách số phận bất công: “Sao số tôi lại khổ vậy chứ, hết bị trói buộc với hệ thống vô dụng lại còn bị gϊếŧ không biết bao nhiêu lần…”

Càng nói cô càng khóc to.

Đã xuyên sách thì thôi đi lại còn không có bàn tay vàng!

Không được buff thêm chút trí tuệ nào!

Đường về nhà xa quá đi…

Hệ thống thấy cô khóc lóc thảm thiết quá vội an ủi: “Ký chủ cô đừng khóc nữa. Lúc nãy chắc do có chút sai sót thôi, lần này chắc chắn sẽ thành công mà.”

Liễu Hi Hoà muốn nói hệ thống đã nói với cô câu này trên dưới trăm lần rồi, có lần nào thành công đâu?

Còn chưa để cô kịp nói thêm gì hệ thống đã dịch chuyển cô đến một nơi khác.

Khi Liễu Hi Hoà vừa mở mắt đã thấy bản thân đang ở trong một ngôi nhà xa lạ, bên tai truyền tới tiếng khóc nghẹn: “Lão gia, Hi Hoà còn nhỏ như vậy đã phải vào cung, nhỡ may bị kẻ xấu tính kế thì phải làm sao đây?”

Trước mắt cô hiện lên hình ảnh một phu nhân đang lau nước mắt ôm lấy cô, Liễu Hi Hoà sững người khẽ hỏi hệ thống: “Lần này ta lại có thân phận gì?”

Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ cô là con gái Liễu tướng quân, hai ngày sau sẽ phải tiến cung.”

Liễu Hi Hoà khẽ thở dài, vẫn phải tiến cung, vẫn phải chết, nhưng ít ra cô được sống thêm hai ngày.

Cô nhìn vị phu nhân đang lau nước mắt rồi lại nhìn sang “cha” mình, cô làm ra vẻ hiểu chuyện nói: “Mẫu thân, con sẽ không sao, người đừng khóc.”

Liễu tướng quân cũng bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Con gái à, không phải ta muốn con phải nhập cung nhưng thánh chỉ đã hạ, muốn trốn cũng không được. Ai mà không biết hoàng thượng…”

Câu cuối ông không nói hết, chỉ lắc đầu thở dài dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, khi vào cung cố không làm phật lòng hoàng thượng.

Hai ngày rất nhanh đã qua, Liễu Hi Hoà lại phải nước mắt ngắn dài ngồi lên kiệu đi nộp mạng.

Ngay khi vừa vào cung, cô đã được phân tới Cảnh Nghi Cung, lại còn được sắc phong thành Liễu phi, xem ra đãi ngộ hoàng thượng giành cho cô cũng không quá tệ.

Vừa ổn định được nơi ở cô lập tức sai cung nữ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, nhìn bàn đồ ăn còn bốc khói nghi ngút trước mặt, Liễu Hi Hoà không khỏi nuốt nước miếng bắt đầu cầm lấy một cái đùi gà ăn ngấu nghiến.

Hệ thống thấy cô ăn đến quên cả trời đất mới khó hiểu hỏi: “Ký chủ, sao cô lại ăn nhiều vậy?”

Liễu Hi Hoà vẫn không buông đùi gà trong tay xuống, chỉ thản nhiên đáp: “Đằng nào cũng bị bạo quân gϊếŧ, chi bằng ăn uống hưởng thụ cho no cái bụng.”

Một bên khác, Cố Dực đang phê duyệt tấu chương, hắn cau mày nghe ám vệ bẩm báo tình hình trong Cảnh Nghi Cung, vừa nghe cô sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn, khoé miệng hắn liền nhếch lên:

“Không muốn trở thành ma đói? Xem ra Liễu phi của ta cũng có chút thú vị.”

Tối đến, Liễu Hi Hoà đang quỳ run rẩy hành lễ với Cố Dực, nỗi đau bị hắn gϊếŧ khiến cô sinh ra ám ảnh mỗi khi nhìn thấy hắn, sợ sẽ bị hắn đâm một nhát kiếm cho đi đời luôn.

Mà Cố Dực thấy nàng run rẩy quỳ trên đất chỉ khẽ mỉm cười tiến tới nâng cằm nàng lên ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Cặp mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại: “Có phải hai ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không? Ta cảm thấy nàng rất quen mắt.”