Luận Giáo Viên Tiếng Anh Như Thế Nào Lang Bạt Giới Giải Trí

Chương 10: Thầy giảng hay, trò học dở (2)

Phó Tinh Minh không phải là người ngu ngốc, ngược lại khả năng lĩnh hội của cậu cũng khá tốt, nhưng đối với lượng kiến thức phải tiếp thu trong một thời gian ngắn như vậy, cậu cũng cảm thấy không chịu nổi.

“Ai da, Tiểu Trình, cậu dạy đứa nhỏ này làm bài à, thật là vất vả.” Phó Kiến Quốc và Đỗ Thời Phong đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, khi Trình Triệt hoàn thành công việc thì mới lên tiếng.

Đỗ Thời Phong cũng quan sát một hồi, và nhận thấy Trình Triệt dường như không biết thân phận của Phó Kiến Quốc.

Đặc biệt là khi Trình Triệt quá nhiệt tình với việc giảng dạy, cảm giác như nếu Phó Tinh Minh trả lời sai một câu, Trình Triệt sẽ ngay lập tức thay đổi cách giảng dạy.

Đỗ Thời Phong bình tĩnh hỏi: “Tiểu Trình, tiếng Anh của cậu thật sự rất tốt.”

“Vâng, gần đây tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi, cũng may là đủ để đối đáp.”

Trình Triệt đáp lại, nhìn thấy sự tiến bộ của Phó Tinh Minh, anh cảm thấy khá hài lòng với công việc giảng dạy của mình.

Phó Tinh Minh tiếp tục luyện tập, nếu tiếp tục học như vậy, theo những gì nghe được, thi đại học đạt 120 điểm chắc không có vấn đề gì.

“Vừa rồi tôi nghe xong cậu giảng bài, thật sự rất chuyên nghiệp, tôi còn tưởng cậu là giáo viên tiếng Anh đấy.” Đỗ Thời Phong nói.

Đỗ Thời Phong biết Trình Triệt là diễn viên, đặc biệt gần đây anh ta là một diễn viên khá nổi tiếng.

“Không phải đâu, tôi thật ra là diễn viên. Cảm giác diễn kịch không thực sự phù hợp với tôi, nên bây giờ tôi đang thử tìm cơ hội thi chứng chỉ, có thể sẽ một lần nữa định hướng lại sự nghiệp của mình.” Trình Triệt nói một cách thẳng thắn về kế hoạch nghề nghiệp của mình.

Đỗ Thời Phong không nghĩ Trình Triệt sẽ trực tiếp nói về sự nghiệp của mình như vậy, Phó Kiến Quốc thì không quá quan tâm đến những điều này, nhưng Phó Tinh Minh thì thường xuyên theo dõi tin tức.

Đặc biệt Phó Tinh Minh, chắc chắn sẽ lên mạng tìm hiểu về Trình Triệt ngay lập tức.

Hẳn là không phải muốn lợi dụng người nhà họ Phó đi, haizz, tốt nhất vẫn nên nói với Cẩn Nghệ một tiếng, dù sao cũng có quá nhiều người muốn tiếp cận người nhà họ Phó.

Nếu để Phó Kiến Quốc bị người khác lợi dụng ngay tại bệnh viện của mình, Phó Cẩn Nghệ chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà hắn thì chẳng muốn lần tụ họp tới lại gặp ở clb quyền anh.

Đỗ Thời Phong tìm một cái cớ rời khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại cho Phó Cẩn Nghệ.

“Ông cụ thế nào rồi?” Một giọng nói trầm ổn truyền qua từ điện thoại, Đỗ Thời Phong bất giác xoa lỗ tai, trong lòng thầm nghĩ, sao giọng mình lại chẳng thể nào có được cái âm điệu vừa nghe đã thấy là của một trai đẹp như vậy.

“Ông Phó không sao, vẫn là dáng vẻ thường ngày.”

“Ừm.” Ý là bảo hắn tiếp tục nói.

“Chính là lần này ông cụ lại chọn ở phòng bệnh bình thường, còn quen biết một diễn viên nhỏ, tên là Trình Triệt, ông Phó đặc biệt thích cậu ta, vừa rồi cậu ta còn dạy Tinh Minh học tiếng Anh. Chỉ là nói với cậu một tiếng, cậu xem có cần điều tra thử không.”

Nói xong, Đỗ Thời Phong vội vàng cúp máy, vì bên khu khám bệnh khẩn cấp đã gọi hắn qua hỗ trợ.

Phó Thị - Tầng 61

“Vương Hạo, kiểm tra một chút tình hình người ở giường bệnh bên cạnh với ông cụ.” Phó Cẩn Nghệ bấm nội tuyến, dặn dò thư ký.

Ở bên kia, Trình Triệt vẫn đang trong phòng bệnh, làm bài thi với tốc độ nhanh, cùng Phó Kiến Quốc vừa đánh cờ vừa trò chuyện, thỉnh thoảng chỉ bảo Phó Tinh Minh làm bài tập. Cuộc sống bệnh nhân thoải mái khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Y tá định kỳ đến thay thuốc cho Trình Triệt. Sau khi xác nhận chắc chắn vết thương đã đủ hồi phục để gội đầu, Trình Triệt cuối cùng cũng có thể thoải mái gội đầu sạch sẽ.

Y tá cũng tỏ vẻ vết thương hồi phục rất tốt, việc gội đầu hoàn toàn không có vấn đề gì.

Phó Kiến Quốc thấy Trình Triệt muốn gội đầu, mà mình thì không có ai trò chuyện cùng, liền kéo Phó Tinh Minh—đang cúi đầu làm bài tập—xuống lầu đi dạo, tránh cho đứa nhỏ học đến chóng mặt.

Trình Triệt vô cùng nghiêm túc, gội đầu ba lần dầu gội và một lần dầu xả. Cuối cùng cũng hoàn thành “đại nghiệp gội đầu” của mình.

Nhưng vừa duỗi tay sờ, anh mới nhận ra mình quên lấy khăn lông để lau khô tóc.

Không muốn đi ra ngoài để làm ướt sàn nhà, lại càng không dám chạy ra với bộ dạng đầu ướt sũng, Trình Triệt đành đứng trong phòng tắm, do dự không biết nên làm gì.

Hiện tại khom lưng quá lâu, Trình Triệt lo lắng nếu mình không cẩn thận ngã đυ.ng trúng vết thương, mấy ngày an ổn tĩnh dưỡng vừa qua sẽ trở thành công cốc.

Đang suy nghĩ liệu có nên cứ liều mình bước ra ngoài, mặc kệ sàn nhà bị ướt hay không, anh chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Hẳn là Ông Phó và Phó Tinh Minh đi tản bộ đã trở về.

Trình Triệt không chút do dự hô lên:

“Phó Tinh Minh! Phó Tinh Minh! Mau, mau mang khăn lông trên giường đến đây cho thầy! Thầy sắp gãy lưng rồi!”