Không Cố Gắng Tu Luyện Thì Phải Về Nhà Kế Thừa Vương Vị

Chương 50

Tiêu Trĩ Âm vỗ trán, tò mò hỏi: "Sư huynh không nhắc, ta suýt chút nữa quên mất - sau khi sư huynh dùng thần thức trị thương lại không bị thương gì, rốt cuộc là làm thế nào vậy?"

Thôi Thanh Tuế: "..."

Cái này...

Thôi Thanh Tuế cảm thấy có chút khó xử, hắn không ngờ lại tự mình hại mình.

May mắn là Tiêu Trĩ Âm rất dễ dỗ dành, vì vậy Thôi Thanh Tuế cố ý làm ra vẻ khó nói, nói: "Sư huynh dù sao cũng tu luyện nhiều năm như vậy, luôn có cách tự bảo vệ mình."

Tiêu Trĩ Âm thấy vậy, liền theo bản năng cảm thấy đây hẳn là bí mật gì đó, cũng không hỏi thêm nữa.

Nhắc đến Đại Bạch, Tiêu Trĩ Âm tự nhiên nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ cảm nhận được gần rừng quỷ, và túi tiền của Tiêu Thanh Huyền.

Trong lòng Thôi Thanh Tuế cũng đang suy nghĩ về chuyện này - Hắn nhớ Tiêu Trĩ Âm nhặt được một túi tiền ở gần rừng quỷ, từ trước đến nay Thôi Thanh Tuế đều có trí nhớ rất tốt, tự nhiên nhớ đây là đồ của Tiêu Thanh Huyền.

Hai người cùng nghĩ đến một chuyện, nhưng đều không biết đối phương cũng đang nghĩ đến.

Một lúc lâu sau, Tiêu Trĩ Âm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng giật thót, sau đó mỉm cười nhìn Thôi Thanh Tuế, khéo léo đuổi khách: "Làm phiền sư huynh bận rộn trăm công nghìn việc còn đến thăm ta, nếu sư huynh còn việc bận, thì cứ đi làm việc đi, không cần lo lắng cho ta."

Thôi Thanh Tuế cũng muốn đi dò la một chút, Tiêu Trĩ Âm nói như vậy, đúng ý hắn, vì vậy cũng thong thả nói: "Ừm, ta đúng là còn một số việc phải làm... Sư muội nhớ kỹ, hôm nay muội còn phải luyện kiếm, ngày mai sư phụ sẽ kiểm tra đấy."

Nói xong, Thôi Thanh Tuế xoay người muốn rời đi.

Tiêu Trĩ Âm lại đột nhiên gọi hắn lại, có chút nghi ngờ chỉ vào thanh Lăng Tiêu kiếm của Thôi Thanh Tuế.

"Sư huynh, sao huynh không đeo tua kiếm muội tặng vậy? Có phải là không đẹp không?" Tiêu Trĩ Âm khẽ nhíu mày, "Hay là lần sau muội học cách tết một cái đẹp hơn..."

Bước chân Thôi Thanh Tuế khựng lại, quay đầu nhìn Tiêu Trĩ Âm đang ngồi trong đình.

Tiểu sư muội của hắn mặc bộ đồ đệ tử trắng như tuyết, búi tóc hai bên, trông vô cùng đáng yêu, linh động và xinh đẹp, đôi mắt trong veo ngây thơ ánh lên nét tò mò.

Trong sáng và thuần khiết đến vậy.

Hắn cúi đầu nhìn tua kiếm màu đen cũ kỹ trên Lăng Tiêu kiếm, theo bản năng vuốt ve nó, khẽ nói: "Tua kiếm muội tặng ta rất đẹp, rất sạch sẽ."

Sạch sẽ đến mức, thanh kiếm của hắn không xứng với nó.

Tiêu Trĩ Âm thấy Thôi Thanh Tuế có chút ảm đạm, không hiểu sao trong lòng cũng dâng lên nỗi buồn, nhưng trên mặt vẫn ân cần nói: "Nếu sư huynh cảm thấy không phù hợp thì cũng không sao."

Thật ra nàng mơ hồ đoán được, tua kiếm màu đen này đối với Thôi Thanh Tuế có ý nghĩa đặc biệt, cũng không muốn miễn cưỡng, nàng dừng một chút, trên mặt nở nụ cười: "Nương ta rất giỏi thêu thùa, lần sau ta sẽ nhờ nương thêu một cái túi thơm tặng sư huynh. Người toàn đồ trắng nhìn hơi đơn điệu, ta sẽ bảo nương thêu một cái túi thơm nền trắng họa tiết trúc xanh, được không?"

Thôi Thanh Tuế ngây người nhìn Tiêu Trĩ Âm, hồi lâu sau mới nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi sống lại: "Được, đều nghe sư muội."

...

Tiễn Thôi Thanh Tuế xong, Tiêu Trĩ Âm không về phòng mà tiếp tục ngồi trong đình, vừa vuốt ve bộ lông của Cửu Tiêu, vừa quan sát túi tiền trong tay.

Cửu Tiêu len lén nhìn túi tiền, suýt chút nữa không nhịn được muốn chạm vào đồ của Vương thượng, nhưng dưới ánh mắt của Tiêu Trĩ Âm, nó vẫn kìm nén lại.

Tiêu Trĩ Âm có ngũ giác nhạy bén, lập tức nhận ra sự rục rịch của Cửu Tiêu.

Nàng nheo mắt, nhìn Cửu Tiêu: "Đại Bạch, làm sao ngươi biết ta có Thiên Sinh Tiên Cốt?"

Cửu Tiêu: "... Ta tên là Cửu Tiêu."

Tiêu Trĩ Âm gật đầu: "Được rồi Đại Bạch. Vậy ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta không?"

"Đại Bạch" liếc nhìn nàng, nói: "Là một đệ tử ngoại môn của Vân Tiêu Tông nói cho ta biết."

Nó suy nghĩ một chút, bổ sung: "Ta nhớ... hình như hắn tên là Nhϊếp Nghiêu."