Không Cố Gắng Tu Luyện Thì Phải Về Nhà Kế Thừa Vương Vị

Chương 49

Trận pháp là một môn học rất huyền diệu, có người đến Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ cũng không thể vẽ thành một trận pháp hoàn chỉnh, nhưng có người chỉ là Luyện Khí kỳ cũng có thể vẽ ra trận pháp cao thâm, chẳng lẽ tiểu sư muội... là một người giả heo ăn thịt hổ?

Tiêu Trĩ Âm cười hì hì: "Lúc trước ở lễ bái sư, ta thấy Tông chủ đã dùng trận pháp này, vừa rồi ta gửi tin nhắn hỏi Tông chủ, xin ngài ấy chỉ giáo nguyên lý của trận pháp này, ngài ấy liền dạy cho ta."

Thôi Thanh Tuế cảm thấy, khả năng học hỏi của tiểu sư muội thật sự rất mạnh.

... Chỉ là không được an tâm cho lắm.

Điều kỳ lạ là Thôi Thanh Tuế cảm thấy có chút vui mừng, nhưng vẫn tận tâm dạy dỗ: "Trước kia muội bán Hồng Châu Thảo kiếm được không ít tiền, muốn kiếm tiền tốt nhất nên dùng cách thích hợp, chứ không phải là loại... đường lối không chính đáng này, có thể bất lợi cho việc tu luyện của muội."

Tiêu Trĩ Âm biết Thôi Thanh Tuế có ý tốt, nhưng nàng cũng rất bất đắc dĩ: "Sư huynh, thật ra ta cũng không muốn làm vậy, nhưng phụ thân mẫu thân ở nhà đều ốm yếu bệnh tật, huynh cũng biết, đan dược của tu chân giới không thích hợp với người thường, ta phải kiếm tiền cho bọn họ chữa bệnh... A huynh a tỷ lại không đáng tin cậy, ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."

Thôi Thanh Tuế cũng biết sự bất đắc dĩ của Tiêu Trĩ Âm, nhưng trong lòng hắn luôn có chút hoài nghi đối với người nhà của Tiêu Trĩ Âm, luôn cảm thấy bọn họ không giống như lời Tiêu Trĩ Âm nói, chất phác thật thà.

Hắn thầm nghĩ, khoảng thời gian này nhất định phải chú ý đến a huynh a tỷ có vẻ rất không bình thường của tiểu sư muội, tuyệt đối không thể để tiểu sư muội bị ràng buộc bởi gia đình!

Tương lai của tiểu sư muội, con đường tu đạo của tiểu sư muội, liền giao cho hắn bảo vệ đi!

Vốn dĩ Thôi Thanh Tuế tức giận là vì Tiêu Trĩ Âm để lộ bí mật Thiên Sinh Tiên Cốt, điều này chẳng khác nào đưa nhược điểm chết người cho người khác, chỉ khiến người ta thêm dòm ngó.

Cũng giống như con cửu vĩ bạch hồ kia.

Nhưng Tiêu Trĩ Âm đã nói như vậy, Thôi Thanh Tuế cũng không nói thêm gì nữa, dù sao so với việc kiếp trước hắn hủy diệt cả một tiểu thế giới thì những gì Tiêu Trĩ Âm làm thật sự không đáng là gì.

Vì vậy, Thôi Thanh Tuế chỉ đành nói: "Vậy lần sau, trước khi muội làm chuyện như này..."

Tiêu Trĩ Âm nhìn Thôi Thanh Tuế với vẻ mong chờ, có chút lo lắng, sợ sư huynh sẽ trách mắng mình.

Thôi Thanh Tuế không chú ý đến sự bất an của Tiêu Trĩ Âm, tiếp tục nói: "... Nhớ gọi sư huynh, sư huynh cũng khá thiếu tiền, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách kiếm tiền tốt hơn, được không?"

Trần Tiêu Tương vốn tưởng rằng mình sẽ được chứng kiến cảnh Tiêu Trĩ Âm bị mắng đến khóc: "..."

Mắt Tiêu Trĩ Âm sáng lên, sau đó vui vẻ cười nói: "Sư huynh cũng thiếu tiền sao?"

Thôi Thanh Tuế: "... Vậy muội đang vui vẻ cái gì?"

Tiêu Trĩ Âm cười khan một tiếng, hắng giọng nói: "Không phải đột nhiên cảm thấy sư huynh gần gũi hơn sao."

Thôi Thanh Tuế gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Trần Tiêu Tương: "Làm phiền vị cô nương này về trước, hôm nay đến giờ tu luyện của A Âm rồi."

Trần Tiêu Tương sớm đã muốn rời đi, nghe vậy vội vàng đứng dậy đi ra khỏi Phi Anh Các, trước khi đi còn liếc nhìn Tiêu Trĩ Âm với ánh mắt thương hại, như thể đang nói: Hóa ra Thiên Sinh Tiên Cốt cũng phải tu luyện.

Tiêu Trĩ Âm nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Tiêu Tương, lại nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Thôi Thanh Tuế, linh cảm chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Quả nhiên ngay sau đó, nàng liền nghe thấy Thôi Thanh Tuế nói: "Sư muội, lần sau ngàn vạn lần đừng nói chuyện Thiên Sinh Tiên Cốt ra ngoài nữa. Chuyện khác ta không nói, chỉ nói Đại Bạch, nó biết muội là Thiên Sinh Tiên Cốt, suýt chút nữa đã lấy mạng muội..."