Không Cố Gắng Tu Luyện Thì Phải Về Nhà Kế Thừa Vương Vị

Chương 6

Tạ Sơ Liên quả nhiên không thèm để ý đến Tiêu Thanh Huyền nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Trĩ Âm và Chúc Vũ Huyền, tốc độ thay đổi sắc mặt ngay cả ông trời cũng phải thốt lên "thật là giỏi".

Chúc Vũ Huyền liếc nhìn con heo chết kia một cái, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh, nàng ấy cố lấy dũng khí nói với vị tỷ tỷ hung dữ này: "Là thế này, hôm nay là ngày tuyển chọn của Vân Tiêu Tông, A Âm là biến dị Lôi Linh Căn, là mầm mống tu tiên tốt, chúng ta muốn để A Âm bái nhập Vân Tiêu Tông..."

Nghe vậy, Tạ Sơ Liên vội vàng nói: "Không được."

Tiêu Thanh Huyền gật đầu nói: "Có thể."

Chúc Vũ Huyền: "..."

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, rất nhanh sau đó lại lần lượt quay đầu đi.

Tiêu Thanh Huyền, Tạ Sơ Liên đều không nói gì, Tạ Sơ Liên tai mắt nhiều, sớm đã biết cuộc đối thoại vừa rồi của Tiêu Thanh Huyền và Tiêu Trĩ Âm, cảm thấy chuyện này vạn vạn không thể được, dù sao công pháp Tu chân giới và công pháp Quỷ giới không giống nhau lắm, nàng ấy còn muốn truyền lại Quỷ giới cho A Âm!

Tiêu Thanh Huyền đột nhiên hiểu ra, không đúng, nếu A Âm đi tiên môn, vậy thì làm sao tu luyện thuật pháp Yêu tộc được?

Vì vậy hắn vội vàng đổi lời: "Đúng, không được."

Chúc Vũ Huyền: "..."

Chúc Vũ Huyền phụ trách tuyển chọn mầm mống tốt nhiều năm như vậy, gần như chưa từng gặp qua người nào không muốn để hài tử trong nhà đi tu chân, nhà này... là có chuyện gì vậy?

Tạ Sơ Liên lên tiếng, nàng ấy cúi đầu, trông có vẻ đáng thương vô cùng, trong giọng nói càng mang theo một tia nghẹn ngào: "Sắp đến ngày ta làm tỷ tỷ này phải già đi rồi, sao có thể xa A Âm được?"

Chúc Vũ Huyền đánh giá dung mạo xinh đẹp, nhìn thế nào cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi của "lão tỷ tỷ" kia, nhất thời im lặng.

Tiêu Thanh Huyền cũng chậm rãi bổ sung: "A Âm còn nhỏ, chúng ta muốn giữ con bé ở lại thêm vài năm nữa."

Chúc Vũ Huyền: "..."

Nàng ấy từ trước đến nay tính tình tốt, nếu đổi lại là người khác đến, nói không chừng đã sớm cảm thấy nhà họ Tiêu không biết tốt xấu rồi, nhưng Chúc Vũ Huyền chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Cũng đâu phải là gả đi, A Âm vẫn có thể thường xuyên trở về thăm nhà mà. Hơn nữa, bản thân A Âm cũng nguyện ý bái nhập tiên môn."

Tiêu Thanh Huyền và Tạ Sơ Liên đều nhìn về phía Tiêu Trĩ Âm, tuy rằng thời gian này phụ thân mẫu thân không có ở nhà, không có người làm chủ, nhưng bọn họ từ trước đến nay đều tôn trọng ý kiến của hài tử, cho nên Tiêu Thanh Huyền và Tạ Sơ Liên cũng muốn nghe xem Tiêu Trĩ Âm nghĩ như thế nào.

Tiêu Trĩ Âm nhìn a tỷ và a huynh "yếu đuối không thể tả", lại nhìn căn nhà tranh xập xệ, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "A tỷ, a huynh, muội muốn bái nhập tiên môn, nhưng mà..."

Ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Trĩ Âm, có chút nghi ngờ về sự chuyển biến của nàng.

"... Nhưng mà muội chỉ muốn tu luyện mười năm, sau đó sẽ về nhà, tiếp tục ở cùng phụ thân mẫu thân và huynh tỷ."

Tiêu Trĩ Âm cảm thấy bản thân thật sự là một thiên tài - mười năm đủ để nàng kiếm được rất nhiều tiền rồi, nàng cũng không có chí hướng gì lớn lao, không muốn tu tiên, không muốn phi thăng, càng không muốn đối đầu với nam chính Nhϊếp Nghiêu, chỉ muốn cùng người nhà bình an vui vẻ sống hết đời, làm một con cá mặn mà thôi.

Nàng gõ bàn tính lộp cộp, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.