Tiêu Trĩ Âm: "Hôm nay ở trấn Tiểu Hà có đại hội tuyển chọn tiên môn! Muội đi thử xem sao, Chúc tỷ tỷ nói muội là biến dị Lôi Linh Căn, là mầm mống tu tiên tốt... Tỷ ấy muốn đến gặp phụ mẫu, cùng hai người thương lượng về chuyện của muội."
Tiêu Thanh Huyền nhìn về phía bờ sông, chỉ thấy "Chúc tỷ tỷ" kia đang nằm úp sấp trên mặt đất xem cá trong sông, còn bị con cá nhảy lên vỗ đuôi vào mặt.
Tiêu Thanh Huyền: "..."
Trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
Tiêu Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Trĩ Âm, hỏi: "A Âm muốn tu luyện?"
Tiêu Trĩ Âm trầm ngâm một lát, cảm thấy bản thân cũng không phải là rất muốn, dù sao nếu tiến vào Vân Tiêu Tông, cũng có nghĩa là phải gặp nam chính Nhϊếp Nghiêu, nhưng mà trong nhà thực sự là quá nghèo, đây là biện pháp tốt nhất.
Chỉ là lý do này nàng cũng không tiện nói thẳng ra, sợ tổn thương đến lòng tự trọng của người nhà.
Vì vậy nàng gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, muốn tu luyện, đến lúc đó vào được tông môn, nhất định sẽ có rất nhiều linh đan diệu dược, bệnh cũ của phụ thân mẫu thân cũng sẽ có cách chữa khỏi."
Phụ thân là cầm sư trong trấn, chỉ là trong trấn nhỏ thôn nhỏ, mọi người đều bận rộn lo cho no bụng, mặc ấm, ai còn nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để nghe cầm? Còn mẫu thân, nàng ở ven đường trong trấn bày một quán trà, lẽ ra người qua kẻ lại, việc buôn bán hẳn là sẽ không đến nỗi nào, nhưng nàng từ trước đến nay luôn mềm lòng, thường xuyên không lấy tiền trà của người khác.
Hai người tuy đang ở tuổi tráng niên, nhưng trên người đều có bệnh cũ, hơn nữa còn có thể coi là khá nghiêm trọng - đây cũng là một trong những lý do khiến Tiêu Trĩ Âm muốn bái nhập tông môn.
Tiêu Thanh Huyền nghe vậy, trong lòng âm thầm thở dài.
Cơ thể của phụ thân mẫu thân, hắn cũng đã âm thầm bắt mạch, quả thực là chứng bệnh thường gặp nhất trong số những người phàm, hơn nữa hai người đều không có linh căn, linh dược của tiên môn căn bản không có tác dụng gì, vẫn phải dựa vào thực phẩm để bồi bổ.
Nhưng hắn không nói thẳng ra, Tiêu Trĩ Âm từ nhỏ đã hiểu chuyện, tính cách kiên cường, nếu như ngăn cản nàng, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, vì vậy hắn vỗ vỗ vai Tiêu Trĩ Âm: "Vậy chúng ta dẫn Chúc tỷ tỷ về nhà thôi."
Vừa hay, Chúc Vũ Huyền cũng đã từ bờ sông trở về, nàng ấy đứng từ xa, thấy Tiêu Trĩ Âm vẫy tay với mình, liền bước nhanh tới, nhìn Tiêu Thanh Huyền một cái: "Vị này là huynh trưởng của A Âm?"
Vị huynh trưởng này của A Âm, lớn lên thật đẹp nha!
Tiêu Thanh Huyền ôn hòa cười cười với Chúc Vũ Huyền, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Chúc tiên tử, mời."
Chúc Vũ Huyền có chút kinh ngạc trước khí chất của hắn, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, đi theo sau lưng hắn, nắm tay Tiêu Trĩ Âm đi về phía nhà bọn họ.
...
Tiêu gia.
Chúc Vũ Huyền nắm tay Tiêu Trĩ Âm đứng ở cửa, ngẩn người nhìn mỹ nhân đang mổ heo thoăn thoắt trong sân.
Chỉ thấy Tạ Sơ Liên giơ tay chém xuống, con heo nặng mấy trăm cân kia còn chưa kịp kêu thành tiếng, đã chết dưới lưỡi dao mổ heo kia, Tạ Sơ Liên vừa ngâm nga, vừa nhìn máu heo đầy đất, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng.
Nàng ấy cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói với Tiêu Thanh Huyền vừa bước vào sân: "Cái tên kia, ngươi mau dọn dẹp chỗ máu heo này đi."
Tiêu Thanh Huyền "hừ" một tiếng: "Bản thân không có tay à?"
Tạ Sơ Liên đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Huyền: "Phụ thân mẫu thân thời gian này bận rộn, không có ở nhà, ngươi cho rằng không có ai quản là có thể giương oai, đúng không?"
Thấy hai người sắp cãi nhau, Tiêu Trĩ Âm vội vàng hắng giọng một tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình: "A tỷ, muội dẫn theo người trở về."