Thiên Trạch năm thứ hai mươi, mùa thu. Gió thanh mát, trời cao trong, nắng rực rỡ.
Nhưng Giang Từ trong ngục lại sắp chết.
Nàng uống hết ly rượu độc được ban, sắc mặt trắng bệch, hơi ấm trong cơ thể dần tan biến, lục phủ ngũ tạng đau đớn đến tưởng chừng nát vụn, thân mình không ngừng run rẩy.
Thế nhưng, nàng sinh ra đã kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua. Dẫu ở nơi thiên lao tối tăm ẩm ướt, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, nàng vẫn giữ thẳng sống lưng, ánh mắt kiên định, không chút xao động, nhìn về phía trước.
Đứng trước mặt nàng là đương kim Hoàng đế Lý Thừa Hạ. Hắn ung dung nhàn nhã, vẻ mặt đầy tiếc nuối, chậm rãi nói: “Đáng tiếc thay, nếu nàng biết thức thời, trẫm nào nỡ để nàng ngọc nát hương tan?”
Giang Từ cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén: “Mơ giữa ban ngày. Một hôn quân như ngươi, sớm muộn cũng tự chuốc lấy diệt vong. Đáng thương thay Đông Việt trăm năm cơ nghiệp, cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi!”
Lý Thừa Hạ không giận, ngược lại khóe môi nhếch lên một nụ cười khẽ: “Chết đến nơi mà vẫn không biết điều.”
Giang Từ không dừng lại: “Việt Võ Đế minh quân thần võ, lại có những kẻ hậu bối như ngươi, thật là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời người.”
Nghe nàng chửi mắng, Lý Thừa Hạ không những không nổi giận mà còn bật cười thành tiếng: “Thì đã sao? Trẫm nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, đúng hay sai, tất cả đều do trẫm định đoạt.”
Giang Từ, mỹ nhân tuyệt thế, ngay cả khi lâm vào cảnh khốn cùng, dung mạo vẫn thanh tú rạng ngời tựa cầu vồng sau mưa, đẹp đẽ mà ngắn ngủi. Bộ áo tù vấy máu loang lổ, tựa đóa hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ Vong Xuyên, điềm báo một cái chết kinh tâm động phách sắp xảy ra.
Lý Thừa Hạ vẫn giữ nét cười trên môi, dường như rất hài lòng với kết cục của nàng. Hắn quay người, bước đi đầy ngạo nghễ, định rời khỏi nơi lạnh lẽo và tanh mùi máu này. Nhưng vừa đi được vài bước, từ phía xa vang lên tiếng binh khí va chạm dữ dội.
Không lâu sau, một nữ nhân đội phượng quan, khoác áo đỏ lộng lẫy, dẫn theo binh lính xông vào, nhanh chóng bao vây lấy hắn.
Lý Thừa Hạ giật mình, nhận ra bản thân đã lâm vào thế cô. Hắn quay đầu, nhìn người phụ nữ có ngũ quan vài phần tương tự mình, phẫn nộ quát lớn: “Lý Thừa Lâm! Ngươi muốn tạo phản sao?”
Trưởng Công chúa Lý Thừa Lâm hơi nheo mắt phượng, thanh kiếm trong tay vẫn còn vương máu, giọng nói lạnh lùng như băng: “Hoàng huynh, ngươi quả nhiên không chịu buông tha nàng?”
“Trẫm đang hỏi ngươi! Ngươi dẫn binh tiến cung thế này, chẳng phải là tạo phản thì là gì?”
"Phốc..."
Đúng lúc đó Giang Từ ho khan, phun ra một ngụm máu đen, cổ họng đắng chát, chỉ thấy dạy dày như bị đứt lìa, đau đớn đến không thể ngồi thẳng.
Thấy tình trạng thê thảm của nàng, Lý Thừa Lâm không thèm để ý đến lời chất vấn của Lý Thừa Hạ. Bỏ qua dáng vẻ đoan trang thường ngày, nàng vội vàng chạy đến, quỳ xuống trên chiếc chiếu rách, nâng Giang Từ dậy, để nàng tựa vào lòng mình.
Giang Từ thở gấp, đôi mắt mơ màng ngước lên nhìn Lý Thừa Lâm, vừa mở miệng lại nôn ra một ngụm máu đen.
Lý Thừa Lâm, người vốn lạnh lùng cứng cỏi, lần đầu tiên không thể giữ nổi cảm xúc.
Nàng run rẩy lau đi dòng máu đen không ngừng rỉ ra từ khóe miệng của Giang Từ, giọng nói cũng đầy sự run rẩy: “A Từ, đừng nhắm mắt. Đừng ngủ! Tuyệt đối không được ngủ!”
Lời vừa dứt, trời đất đột nhiên đổi màu, sấm sét vang dội.
Nhưng Giang Từ không thể gắng gượng thêm. Nàng mất đi toàn bộ sức lực, hoàn toàn gục ngã trong vòng tay của Lý Thừa Lâm.
Ý thức dần tan biến. Trong khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, nàng nghe thấy tiếng hét đầy oán hận của Lý Thừa Lâm: “Lý Thừa Hạ! Bổn cung muốn ngươi chôn cùng nàng!”
Ầm ầm! Tiếng mưa lớn bất chợt trút xuống.
...
Mở mắt ra, trước mắt Giang Từ là một khoảng trắng mịt mờ. Từ xa, nàng thấy một vệt đỏ rực nổi bật, thấp thoáng như bóng dáng một nữ nhân.
Giang Từ mạnh dạn bước tới gần. Nhưng chưa đến nơi, nàng đã nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng từ người kia: “Chốn đế vương là nơi vô tình nhất. E rằng cuốn sổ của Bi Cung Tư lại phải thêm một cái tên mới rồi.”
Nói xong, nữ nhân ấy quay người lại. Khi nhìn thấy Giang Từ, nàng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói đều đều như định mệnh: “Giang Từ, ngày mùng năm tháng mười năm Thiên Trạch thứ hai mươi, chết dưới tay Việt Đế Lý Thừa Hạ. Thọ mệnh chưa tận, đã phải bỏ mạng.”
Giang Từ hoảng hốt lùi lại một bước. Nàng đứng cách nữ nhân kia chẳng được bao xa, không gian xung quanh lại rộng lớn như thế, vậy mà giọng nói của nàng ấy lại vang lên như tiếng vọng từ đáy giếng, vừa sâu vừa lạnh.
“Ngươi là ai?” Giang Từ không kiềm được, cất tiếng hỏi.
Nữ nhân mỉm cười đáp: “Âm Ti Bi Cung Tư của Điện Diêm La, tên ta là Ngô Đồng.”
“Vậy là ta thật sự đã chết rồi.” Giang Từ cúi đầu nhìn thân thể mình, nửa trong suốt, rồi liếc quanh màn sương trắng mịt mờ bao phủ, khẽ lẩm bẩm: “Thì ra âm ti địa phủ cũng chỉ đến thế mà thôi.”