Cánh tay bị kéo phát đau nhưng Lâm Chỉ lại không rảnh để lo, bởi mũi tên đầu tiên đã gϊếŧ tới nơi.
Cánh tay tàn khuyết kéo Lâm Chỉ, lơ lửng trên không trung, lù lù đứng im.
Lâm Chỉ nghĩ thầm: [Cái thứ này cũng không bé, sức lớn đến nỗi tha được cả người, tại sao lại không đối phó được mấy cái mũi tên nho nhỏ? Vả một cái thôi là xong mà.]
Cánh tay cơ giáp vốn dĩ vẫn luôn gập lại bỗng nhiên động đậy.
Nó thật sự duỗi ngón tay ra, mở lòng bàn tay, vả về phía mũi tên.
Bang!
Quả nhiên mũi tên kia đã bị đập thành thịt nát, rớt xuống theo vách tường toa tàu.
Bang!
Lâm Chỉ cũng bị nó mạnh mẽ kéo theo, cả người bay lên, đập mạnh vào tường xe.
Lâm Chỉ: “…”
Nhưng mà đám mũi tên cũng không sợ chết, cái trước ngã xuống cái sau tiến lên, mũi tên thứ hai lại xông tới.
Nếu như cánh tay cơ giáp lại vung lên như vừa nãy, xương cố yếu ớt của Lâm Chỉ chắc cũng nát thành bã, Lâm Chỉ trao đổi với nó ở trong đầu: [Chúng ta có thể không vả nữa, bắt lấy nó có được không?]
Cứ như nghe hiểu tiếng lòng của cô vậy, cánh tay cơ giáp chợt duỗi ra phía trước, như vuốt mèo vồ mồi mà tóm lấy mũi tên.
Còn thuận tiện vo vê trong lòng bàn tay.
Một mũi tên vẫn còn tốt đẹp như vậy lúc này đã biến thành một quả bóng tròn màu bạc.
Bàn tay cơ giáp vậy mà thật sự có thể nghe hiểu tiếng lòng của cô.
Quan trọng nhất chính là thứ này rất nghe lời.
Mặc kệ vì sao lại như vậy, nhưng thế thì tốt quá.
Mũi tên cuối cùng cũng đã phi tới nơi, Lâm Chỉ chủ động trao đổi với cánh tay tàn khuyết: [Bắt nó đi?]
Cánh tay cơ giáp lại như bị điếc, vẫn không nhúc nhích.
Chức năng cảm ứng tiếng lòng lúc được lúc không.
Mũi tên kia cũng không kiến nhẫn chờ Lâm Chỉ, nó bay đến gần thì ngừng giữa không trung, đầu mũi tên bỗng thò ra một đoạn nhỏ, chả biết lại muốn làm cái khỉ gì.
Lần này, Lâm Chỉ cố gắng tập trung sự chú ý, tựa như đang sử dụng cánh tay của chính mình, chủ động giơ cánh tay cơ giáp tóm lấy mũi tên ở trên không.
Cánh tay vẫn không có phản ứng.
Đầu mũi tên mở ra như một đóa hoa, mấy sợi chỉ bạc phun ra từ bên trong, bay về phía cánh tay cơ giáp và Lâm Chỉ, trông chúng như những xúc tua của bạch tuộc vậy.
Lâm Chỉ nôn nóng trong lòng, theo bản năng vươn tay ra phía trước.
Cánh tay cơ giáp thật sự động đậy.
Nó linh hoạt tóm lấy sợi chỉ bạc phun tới, hơi kéo một cái đã tóm cả chỉ bạc lẫn mũi tên vào lòng bàn tay, nắm tay lại vo tròn.
Lại một mũi tên nữa đi đời nhà ma.
Cánh tay tàn khuyết trổ tài nghệ, chỉ dùng vài giây đã giải quyết xong ba cái mũi tên càn quấy.
Còn chưa đợi Lâm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, bên phía hành lang đã có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Có người muốn đi tới đây, trên tay Lâm Chỉ vẫn còn đang kết nối với cái cánh tay này.
Lâm Chỉ cố gắng rút tay ra.
Lần này cánh tay tàn khuyết như là hiểu được ý của cô, nó thả cổ tay cô ra, rơi xuống đất nằm bất động.
Người đi tới chính là người phụ nữ trung niên tóc đỏ ngồi cạnh Lâm Chỉ.
Cánh cửa bên trong nhà vệ sinh là góc chết, bên ngoài không nhìn thấy rõ tình huống, người phụ nữ trung niên liếc mắt đảo qua cánh tay trên mặt đất, “thi thể” đám mũi tên và Lâm Chỉ vẻ mặt bình tĩnh đứng ở cửa toilet.
Bà ấy hỏi Lâm Chỉ: “Cô có sao không?”
Tiếng hơi trầm, dịu dàng và tao nhã.
Lâm Chỉ đáp: “Em không sao.”
Người phụ nữ trung niên cúi người kiểm tra cánh tay cơ giáp, rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi Lâm Chỉ: “Chúng nó tự mình đánh nhau à?”
Còn chưa rõ ràng tình huống, nói nhiều sai nhiều, Lâm Chỉ chỉ gật đầu.
Ông cụ tóc bạc cũng chạy tới.
“Vậy là sao? Không có người điều khiển cánh tay mà nó tự mình khởi động trạng thái chiến đấu sao?”
Ông cụ tóc bạc ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ trung niên, cầm cánh tay cơ giáp trên mặt đất lên: “Cho dù thật sự có người điều khiển đi chăng nữa, chỉ còn lại một bàn tay mà thôi, lại bị hư hỏng nghiêm trọng như vậy, bộ phận cảm biến chắc đã hỏng rồi.”
Ông ấy buồn bực: “Rốt cuộc là thứ gì thần kỳ đến nỗi có thể kết nối với mạch của nó?”
Lâm Chỉ chỉ yên lặng đứng đó, không nói câu nào.
Ông cụ không suy nghĩ ra, đứng lên: “Có lẽ là hư hỏng nghiêm trọng quá, hệ thống lỗi rồi?”
Lại có mấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài hành lang, Lâm Chỉ lúc này mới phát hiện đoàn tàu bay này không biết đã ngừng lại khi nào, xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy vài chiếc xe bay đang vây quanh đoàn tàu.
Toàn bộ những chiếc xe bay được sơn màu trắng tinh, bên trên có sơn logo giống nhau – hai vòng tròn màu đen song song nhau, bên dưới còn viết hai chữ tỉ mỉ - Thiên Dụ.
Những chiếc xe bay màu trắng như những bóng ma im hơi lặng tiếng vây quanh đoàn tàu.
Một nhóm người mặc đồng phục màu trắng xông tới, người dẫn đầu chào hỏi với người phụ nữ trung niên và ông cụ, cẩn thận thu dọn cánh tay máy móc trên mặt đất, nhân tiện nhặt về “thi thể” đám mũi tên.
“Lúc nãy cánh tay tự khởi động làm vali chứa nó bị hỏng rồi.”. Người phụ nữ trung niên chỉ huy: “Cứ trực tiếp bê đi.”
Bọn họ bận bịu chuyện của họ, Lâm Chỉ đứng bên cạnh quan sát cảnh tượng náo nhiệt một lúc thì lại nhớ đến việc muốn đi vệ sinh.
Cùng lúc đó, Lâm Chỉ nghe thấy người phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói với ông cụ: “Chờ tôi một lát, tôi muốn đi vệ sinh.”
Bà ấy mở cánh cửa toilet vẽ hình cánh tay cơ giáp to.
Lâm Chỉ cũng mở cánh cửa toilet hình cơ giáp chim bay, đi vào khóa trái cửa.
Toilet của Omega chắc là căn phòng này.