Sự chú ý của Lâm Chỉ bỗng nhiên dời đi.
Một loại cảm giác kỳ quái xông ra.
Vô cùng rõ ràng, tựa như sau lưng có thứ gì đó nhanh chóng đến gần cô.
Nếu như cô cẩn thận cảm nhận, thậm chí có thể cảm giác được hình dạng lớn nhỏ của thứ đó.
Cô chợt quay đầu.
Chỉ thấy một vật màu đen đang bay cao bằng một người giữa không trung, dọc theo hành lang lao thật nhanh về phía ba người bọn họ.
Lâm Chỉ từ nhỏ đến lớn để nâng cao sức khỏe cũng như để tự vệ đã luyện tán thủ* rất nhiều năm, phản ứng cô nhanh chóng, nghiêng đầu sang bên cạnh.
* Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Cô trốn rất kịp thời, thứ kia xuyên qua tóc Lâm Chỉ, lướt qua cô xông nhanh về phía trước.
Trong nháy mắt, Lâm Chỉ đã thấy rõ, thứ đó trông như một bàn tay cơ giáp không trọn vẹn.
Nó to như chiếc vali hành lý, toàn thân màu đen, bị mất một nửa, chỉ còn lại ba ngón tay rưỡi, mỗi ngón tay còn to hơn cả bắp chân cô, hơi gập lại.
Lâm Chỉ phản ứng rất nhanh, người đàn ông mặc áo đầu lâu phía trước lại hồn nhiên không chút cảm giác.
Cánh tay tàn khuyết không chút khách khí đập vào đầu người đàn ông áo đầu lâu, anh ta lập tức bổ nhào về phía trước. Cung Nguy đi phía trước anh ta cũng không cảm giác được đồ vật bay tới sau lưng, nhưng lại nghe thấy tiếng động từ người đàn ông khoác áo đầu lâu.
Cung Nguy rất nhạy bén, phản ứng cũng không chậm, anh ta vốn đã bước nửa người vào trong cửa, trong nháy mắt quay đầu nhanh chóng lách mình vào vửa, một mạch đóng kỹ cánh cửa lại.
Cánh tay cơ giáp bay đến trước cửa, phanh gấp lại, đâm vào cánh cửa buồng xe.
Tiếng rầm rầm vang lên, trên cánh cửa nhanh chóng xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
Ngay sau đó, lại có thứ gì đó bay tới, nhưng mà thể tích thì nhỏ hơn nhiều.
Hóa ra đuổi theo phía sau cánh tay cơ giáp là ba mũi tên màu bạc.
Mũi tên chỉ to bằng ngón út Lâm Chỉ, cũng bay trên không trung, phát hiện cánh tay tàn khuyết dừng lại, nhanh chóng phân chia ra đội hình bọc đánh, vây quanh tiến đến.
Cánh tay tàn khuyết chỉ ngừng một giây, lại đột nhiên gấp gáp vọt lên, cắt đuôi đám mũi tên bao vây cửa, bay về phía khoang hạng hai.
Mũi tên lập tức tăng tốc độ điên cuồng đuổi theo.
Chúng nó bay không kiêng nể ai, đối với chướng ngại ngăn trở không chút khách khí, nhất là đám mũi tên, đối với toa xe đầy người coi như không thấy, có thể đi thẳng tuyệt đối không cong quẹo, bắt được ai thì xuyên qua người ấy, gϊếŧ người không chớp mắt.
Trong xe tất cả đều là tiếng thét chói tai, loạn thành một đống.
Lâm Chỉ thấy, giữa đám người kinh hoàng có một ông cụ tóc bạc vốn ngồi ở lối đi nhỏ lại không giống những người khác vội vàng né tránh mà lại giống như đang trò chuyện điện thoại với ai.
“Chúng nó vào trong xe… Đúng… Không biết tại sao, hệ thống cảm ứng của cánh tay bỗng nhiên tự khởi động… Đang bay loạn, chúng ta không khống chế được, xin chi viện…”
Như vậy đứng trong hành lang quá nguy hiểm.
Lâm Chỉ ấn máy nhận diện trên cửa khoang hạng nhất, đáng tiếc cô không phải khách khoang hạng nhất, cửa không để ý cô.
Bên trong cửa, Cung Nguy nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm cánh tay tàn khuyết bay loạn trên không trung, hoàn toàn không chú ý đến Lâm Chỉ, cũng không hề có ý định mở cửa cho cô vào trốn.
Lâm Chỉ đành phải quay lại cửa trượt, đẩy cánh cửa hình chim cơ giáp nhanh chóng trốn vào bên trong.
Bên ngoài lộn xộn, tiếng thét chói tai của hành khách cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, Lâm Chỉ đợi một lát mới lặng lẽ mở ra một khe hở.
Vị trí này tầm nhìn bị hạn chế, không nhìn thấy tình huống ở lối đi nhỏ và hai bên khoang tàu.
Rầm một tiếng.
Cánh tay tàn khuyết lúc nãy thế mà lại bay tới, quay ngoắt, đυ.ng vào cửa nhà vệ sinh, dọa Lâm Chỉ giật mình.
Cánh tay cơ giáp vừa hay chạm vào ngón tay Lâm Chỉ.
Tựa như chạm phải cơ quan nào đó, cánh tay tàn khuyết dừng lại giữa không trung một lúc, một bộ phận trên cổ tay bỗng nhiên mở ra, một sợi tơ thăm dò ló đầu ra, chạm chạm ngón tay Lâm Chỉ.
Nếu như sợi tơ có biểu cảm, nhất định là nó sẽ vừa mừng vừa sợ.
Bởi vì ngay sau đó, một đám sợi tơ bị thiêu cháy đến rách tung tóe từ giữa vòng tròn xông ra, vui sướиɠ cùng nhau đáp xuống tay Lâm Chỉ, kéo dài về phía trước.
Chúng nó cũng kéo theo toàn bộ bàn tay cơ giáp leo lên, cụp một tiếng, bám chắc vào tay trái Lâm Chỉ.
Không đến một giây đồng hồ, trên tay Lâm Chỉ đã đeo cái thứ to lớn này lên, giống như một cái bao tay quyền anh màu đen bản level max.
Không chỉ to mà còn rất nặng nữa.
Cánh tay tàn khuyết cứ như nòng nọc nhỏ tìm được mẹ, trong nháy mắt ngừng hết hệ thống động lực, không bay nữa, giao hết toàn bộ sức nặng của chính mình lên Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ: “…”
Bùm một tiếng, cả người Lâm Chỉ mang theo nó té ngã trước cửa nhà vệ sinh.
Trọng lượng của toàn bộ cái bao tay này ít nhất phải 50kg, Lâm Chỉ quỳ rạp trên mặt đất, cố hết sức giãy ra.
Sức lực căn bản là không cùng một đẳng cấp, giãy không nổi.
Không cho cô suy nghĩ, ba mũi tên vẫn luôn đuổi theo cánh tay cơ giáp kia đã tới nơi, hùng hùng hổ hổ, cùng nhau lao tới bên này.
Nhìn sức mạnh kia của bọn chúng như là muốn đâm trên người Lâm Chỉ mấy cái lỗ thủng.
Lâm Chỉ vừa nhanh chóng dùng tay phải gạt bỏ cánh tay cơ giáp, vừa nghĩ: [Kỳ quái, nó không bay sao?]
Suy nghĩ này vừa nảy ra, hệ thống động lực của cánh tay cơ giáp tàn khuyết bỗng lại khởi động một lần nữa.
Nó vù vù một cái đã bay lên không trung.
Mã lực của nó vô cùng mạnh, chỉ nhẹ nhàng một cái đã xách Lâm Chỉ lên như một con gà vậy, xách từ dưới đất lên.
Lâm Chỉ bị nó treo lủng lẳng, cảm thấy cạn lời: [Ok. Tao nằm hay đứng, tất cả do mày quyết đấy.]
**************
Lời tác giả:
Nam chính đã lên sân khấu, không phải Cung Nguy, nguyên chủ cũng không phải quá yêu thầm anh ta.
Bàn tay cơ giáp: Cho nên nam chính là tôi đúng không? (mắt lấp ánh)
1. Nam A nữ O.
2. Nam chính đất diễn nhiều. Tuyến tình cảm nhiều hơn sự nghiệp