Đại công cáo thành, Sở Kiều Kiều cất cây gậy bóng chày đi, xách chiếc bánh gato nhỏ của mình nghênh ngang rời đi.
Đợi sau khi cô đi, Sở Du lảo đảo xuống giường vội vàng đỡ Sở Nhiên dậy, cô ta nhìn đối phương với vẻ mặt đau lòng: “Anh năm, anh không sao chứ? Đều tại em không bảo vệ được anh.”
Nói xong, nước mắt của cô ta lập tức kịp thời rơi xuống, trên gương mặt tràn đầy vẻ tự trách.
Sở Nhiên thấy thế lại vô cùng đau lòng, nghĩ đến chân của cô ta, anh ta lại hơi nghi ngờ hỏi: “Tiểu Du, chân của em…”
Sở Du cắn môi, sắc mặt trắng bệnh, lập tức ngã ngồi dưới sàn, lộ ra vẻ mặt đau đớn: “Vừa rồi em thật sự sợ Kiều Kiều quá cho nên vẫn luôn gắng gượng.”
Hóa ra là như vậy.
Sở Nhiên chợt hiểu ra, anh ta cực kỳ giận dữ: “Đều tại Sở Kiều Kiều hết!”
Nghe thấy anh ta nói như vậy Sở Du mới yên tâm, sau đó lại thở dài, ân cần bảo: “Hôm nay cũng là sinh nhật của Kiều Kiều, chúng ta nên gọi em ấy tới, là lỗi của em.”
Vừa nghe đến sinh nhật là sắc mặt của Sở Nhiên lập tức lạnh lùng, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Ha, cô ta đừng hòng nghĩ đến, em đã như vậy rồi mà cô ta vẫn còn muốn đón sinh nhật, quả nhiên là cái thứ vô lương tâm!”
Sở Du không phản bác câu này mà chỉ nhìn chiếc gato dưới đất, đau lòng nói: “Đây là bánh kem anh hai đích thân làm cho em, giờ hỏng hết rồi.”
Nghe thế, Sở Nhiên đảo tròng mắt lập tức nở nụ cười, anh ta vui khi thấy người gặp họa: “Ha, đợi anh hai tới, Sở Kiều Kiều chết chắc!”
Dám phá bánh kem của anh hai, Sở Kiều Kiều cứ rửa sạch cổ đợi chết đi!
Lúc này, Sở Kiều Kiều đang ngồi trên chiếc ghế ở công viên, bên cạnh để hamburger gà rán và trà sữa, coca cola mà cô dùng một trăm đồng còn lại mua về.
Nhiêu đây đủ cho hai, ba người ăn.
Hệ thống nhìn bộ dáng muốn ăn no căng đến chết của cô mới không nhịn được mà nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: “Ký chủ, cô đánh Sở Nhiên với Sở Du, người nhà họ Sở biết được chắc chắn sẽ báo thù đấy, cô vãn nên chạy nhanh đi.”
Sở Nhiên chỉ là thứ yếu, Sở Du mới chính là bảo bối của người nhà họ Sở.
Sở Kiều Kiều một tay cầm gà rán, một tay cầm trà sữa, ăn đến phồng mang trợn má, hai chân vắt lên tay ghế, đắc ý đá chân.
Nghe được câu này, cô phẩy tay với vẻ không để tâm, lại chỉ vào cây gậy bóng chày đặt bên cạnh: “Chạy cái gì, dù sao cũng chỉ sống được một ngày cuối cùng, bọn họ tới rất đúng lúc, bớt cho tôi phải đi tìm bọn họ, đánh cho mỗi người một trận vậy tôi chết cũng có thể nhắm mắt.”
Cô cắn gà rán, vô tâm vô phế bảo: “Người nên chạy là bọn họ mới đúng.”
Hệ thống: “…”