Thế nhưng động tác của Sở Kiều Kiều nhanh hơn, cây gậy bóng chày trong tay chọc mạnh vào bụng anh ta.
Sở Nhiên đau đớn, còn chưa kịp nói gì thì cây gậy bóng chày của Sở Kiều Kiều đã vung bốp bốp xuống, anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, hoảng loạn chạy trốn.
“Sở Kiều Kiều, cô bị điên à!”
“Á á á á á á, Sở Kiều Kiều, tôi phải gϊếŧ cô!”
“Kiều Kiều, em đừng đánh, đó là anh năm mà.” Sở Du vội vàng nói.
Sở Kiều Kiều liếc mắt nhìn cô ta: “Còn cả cô nữa.”
“Nghe nói cô bị gãy xương nhỉ? Tôi tới chữa cho cô đây!”
Nói xong, cô giơ cây gậy bóng chày lên đập mạnh vào cái chân đang bó thạch cao của cô ta.
Con ngươi của Sở Du co lại, sợ hãi lập tức nhảy từ trên giường xuống.
Đợi lúc phản ứng lại, chỉ thấy Sở Kiều Kiều vác gậy trên vai, vẻ mặt như dân giang hồ, nhìn cô ta với vẻ cười như không cười: “Nhìn xem, Hoa Đà tái thế.”
Sắc mặt của Sở Du lập tức đỏ bừng, Sở Nhiên cũng nhìn cô ta với vẻ khó tin.
Không để ý đến bọn họ nữa, Sở Kiều Kiều ngồi trên ghế, mở cái gánh gato nhỏ của mình ra rồi châm nến lên.
Cô vắt chéo hai chân, nói: “Chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
“Cái gì?” Sở Nhiên sững sờ.
Cây gậy trong tay Sở Kiều Kiều đâm mạnh một cái vào bụng anh ta: “Tôi nói chúc tôi sinh nhật vui vẻ, nói!”
Cô ngồi bành trướng, trông như đại vương trong núi.
Sở Nhiên nghiến răng: “Cô nghĩ đẹp nhỉ!”
Anh ta có chết cũng sẽ không chúc cô sinh nhật vui vẻ!
Sở Kiểu Kiều bình tĩnh đánh anh ta một trận nữa.
Sở Nhiên cắn chặt răng: “Cho dù cô có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói!”
Sở Kiều Kiều dừng động tác, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi định đánh chết anh?”
Dù sao cô cũng không sống được nữa, khỏi cần phải ngồi tù, không đánh anh ta một trận cũng quá phí.
Nhìn ánh mắt của cô, Sở Nhiên ý thức được cô thật sự sẽ đánh chết mình, ánh mắt của anh ta lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng.
Sở Kiều Kiều thật sự bị điên rồi!
Mắt thấy cây gậy lại sắp giáng xuống, Sở Nhiên nhắm chặt mắt, hét lên: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Nếu không nói thì cô thật sự sẽ đánh anh ta chết mất!
Trong nháy mắt dứt lời, kim đồng hồ chỉ về hướng không giờ.
[Tít…] Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cô: “Nhận được lời chúc phúc, phần thưởng sinh mệnh kéo dài thêm hai mươi tư tiếng.”
Sở Kiều Kiều: “Sống lâu trăm tuổi đã nói đâu?”
“Vì Sở Nhiên bị ép, không tính là chân chính hoàn thành nhiệm vụ cho nên chỉ có hai mươi tư tiếng mà thôi.”
Hóa ra là vậy.
Sở Kiều Kiều nhìn Sở Nhiên với vẻ mặt chán ghét: “Phế vật!”
Cái thứ rác rưởi không đáng tiền.
Cô cướp thùng các tông với các ông các bà đi bán đồng nát cũng không chỉ được có tí tẹo như vậy thôi đâu.
Một điểm tốt duy nhất ở đây chính là không cần chịu phạt, đau đớn đến chết nữa, cũng không cần phải đi làm thuê.