Lúc này nghe Hạ Sênh nói mấy câu này, ông ta cũng biết cô gái trẻ trước có mặt có chút bản lĩnh trên người.
Vẻ mặt của Giang Trọng Thanh dần trở nên nghiêm túc, hỏi: “Tiểu sư phụ có cách nào hóa giải không?”
Hạ Sênh giơ hai bàn tay trắng bóc ra: “Xem bói trừ tiền cơm, còn giải nạn tính cái khác.”
Giang Trọng Thanh sững sờ sau đó lại bật cười sảng khoái: “Tiểu thiên sư đúng là thẳng tính thật đấy, cô muốn bao nhiêu tiền?”
Hạ Sênh giơ một ngón trỏ lên, ra hiệu “một.”
Giang Trọng Thanh bảo: “Mức giá này hơi lớn, di động của tôi không chuyển được, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện kêu tài vụ chuyển cho cô.”
Lợi nhuận ròng trong một quý của công ty ông ta lên đến hơn một tỷ, một trăm vạn đối với ông ta mà nói không tính là gì cả, chỉ là chuyển tiền khá rắc rối mà thôi.
Hạ Sênh nghi ngờ: “Không có tiền mặt sao?”
Bây giờ người giàu có thậm chí còn không có nổi một trăm đồng tiền mặt trên người?
Giang Trọng Thanh lắc đầu: “Không có.”
Ai lại mang một trăm vạn tệ tiền mặt ra ngoài chứ?
Hạ Sênh thấy ông ta không giống người sẽ quỵt nợ vì thế mới nói: “Phố đi bộ Liễu Ngạn, rẽ trái tại ngã tư đường, đi đường vòng có thể đến địa điểm mục tiêu an toàn, nửa tiếng sau ông có thể phái người tới xác nhận xem chỗ kia có xảy ra tai nạn giao thông hay không.”
Giang Trọng Thanh gật đầu, lại hỏi: “Tiểu thiên sư định đi đâu? Tôi tiễn cô một đoạn."
Thủ đô có không ít người trong huyền môn, ông ta cũng quen khá nhiều đại sư.
Nhưng kiểu người có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cuộc đời của người khác như Hạ Sênh thật sự không có tới mấy người.
Hiển nhiên ông ta phải lôi kéo nhân tài như vậy rồi.
Hạ Sênh cũng không hề khách sáo mà hỏi: “Ông có biết chỗ nào bán chu sa và giấy bùa ở đế đô không? Hôm nay nhà họ Lý tính kế bất thành, vài hôm nữa ông vẫn sẽ gặp tai họa nên cần phải vẽ bùa phá giải, nhưng nguyên liệu vẽ bùa của tôi đã dùng hết, cần mua thêm một ít.”
Giang Trọng Thanh đáp: “Tôi có quen vài vị đại sư huyền môn, hỏi bọn họ một tiếng là biết ngay, cô lên xe với tôi trước đi.”
Hạ Sênh gật đầu, Giang Trọng Thanh lôi di động ra trả tiền cho chủ quán.
Chủ quán liếc mắt nhìn Hạ Sênh rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai Giang Trọng Thanh: “Tiên sinh, cô gái kia là một tên lừa đảo, anh mau lấy lại tiền đã cho cô ta đi, đừng để bị cô ta lừa.”
Giang Trọng Thanh không phản bác mà chỉ lịch sự đáp: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Chủ quán thấy ông ta không tin mình bèn thở dài một tiếng.
Vị tiên sinh này ăn mặc và phong thái đều bất phàm, nhưng không ngờ lại tin vào mấy thứ không thiết thực như xem bói này.
Ông ta đã nhắc nhở một câu rồi, nếu vị tiên sinh này không tin ông ta vậy có bị lừa tiền cũng chẳng liên quan gì đến ông ta hết.
Quét mã xong, Giang Trọng Thanh và Hạ Sênh rời đi.