Bình minh vừa ló dạng, các cung nữ bắt đầu công việc quét dọn cung điện. Cả Ngự Hoa Viên yễn tĩnh đến lạ thường.
Ôn Như Ngôn nửa người nằm vắt vẻo trên xà ngang trong đình. Có lẽ vì ngủ quá say, hai chân trước của nó đột nhiên bị mất sức.
Chú mèo nhỏ từ từ trượt xuống, đuôi nhỏ lắc qua lắc lại trong không trung. Đúng lúc nữa người sắp rơi xuống, Ôn Như Ngôn đột nhiên bừng tỉnh, móng vuốt bám chặt lấy xà ngang.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng thành công xoay chuyển tình thế, ổn định nằm lại trên xà ngang.
Cứ ngỡ rằng may mắn sẽ giúp mình thoát khỏi hoàng cung. Ai ngờ đi lòng vòng một hồi lại quay trở về Ngự hoa viên này.
Ngự hoa viên nhìn thì đúng là rất đẹp đó, nhưng quá nhiều hoa lại dễ thu hút muỗi, thậm chí còn có cả chuột!
Cứ tưởng tượng đến cảnh ban đêm, trong khi ngủ mà có cả đống con chuột kêu chít chít bên tai, cũng đủ hiểu tâm trạng đêm qua của Ôn Như Ngôn tuyệt vọng thế nào rồi.
Nhưng Ôn Như Ngôn lại tự tin đến lam. Dù gì nàng cũng là mèo mà, làm sao có thể thua một con chuột nhỏ bé được chứ?
Tất nhiên, cũng chẳng thê trách Ôn Như Ngôn được. Ai mà ngờ được rằng trong Ngự Hoa Viên xinh đẹp lộng lẫy này, lại có đến hàng trăm con chuột họ hàng với nhau cơ chứ.
Hai tay khó địch lại bốn tay, huống hồ bên địch thì đông mà bên ta chỉ có một. Kếp quả không ngờ dự đoán, Ôn Như Ngôn bị đánh hội đồng không thương tiếc. Phải co đuôi chạy lên xà ngang mới thoát được một kiếp.
Khi nãy tự tin bao nhiêu, cuối cùng lại bị hiện thực phũ phàng giáng cho một đòn chí mạng. Bây giờ việc lấp đầy cái bụng đói mới là điều quan trọng nhất.
Còn chuyện có thoát ra khỏi hoàng cung hay không, bỗng dưng lại chẳng còn quan trọng nữa.
Dù hoàng cung có tàn khốc đến đâu, ít nhất ở đây vẫn có đồ ăn.
“Hôm nay là sinh thần mười bốn tuổi của Hoàng thượng, tối nay sẽ mở yến tiệc tại Ngự hoa viên. Các ngươi phải dọn dẹp cho cẩn thận, nếu không coi chừng mất đầu.”
“Dạ vâng.”
Cách đó không xa, các cung nhân cúi đầu cặm cụi quét dọn.
Ôn Như Ngôn thò chiếc đầu nhỏ xinh ra. Đôi mắt tròn xoe đầy vẻ ngây thơ vô tội đảo quanh, nhưng trong đầu lại đang bày mưu tính kế cách để ăn vụng.
Cái đuôi nhỏ của nàng vẩy qua vẩy lại một cách ung dung.
Nghĩ bụng, sinh thần thì chắc chắn sẽ có yến tiệc. Mà yến tiệc thì chẳng phải đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon sao?
Thế là ban ngày, Ôn Như Ngôn ngoan ngoãn lạ thường. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, quả nhiên có một bữa tiệc linh đình.
Trên sân khấu lớn là đoàn hát đang diễn vô cùng náo nhiệt. Tân đế ngồi cùng Thái thượng hoàng ở phía trên cao. Thân vương và các đại thần thì an toạ hai bên dưới.
Còn Ôn Như Ngôn, nhân lúc mọi người đứng dậy hành lễ, lén cắn lấy đĩa sứ đựng một con cá hấp lớn, rồi nhanh như chớp chui vào bụi cỏ trốn.
Mèo ăn cá, quả thực dễ dàng hơn người ăn cá rất nhiều.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, những màn pháo hoa trên bầu trời trở nên đặc biệt rực rỡ. Ôn Như Ngôn đã ăn no đến mức căng cả bụng. Cô nàng nghe đám đại thần tâng bốc nhau một cách nhàm chán.
Nữ đế trên cao kia trông chẳng khác nào một con rối gỗ. Suốt bữa tiệc chẳng hề động đũa lấy một lần mà chỉ vô hồn uống rượu.
Khi yến tiệc kết thúc, Ôn Như Ngôn chợt nảy ra một ý, định lén lút đi theo đoàn đại thần rời cung để chuồn ra ngoài.
Nhưng ai mà ngờ, nửa đường lại đυ.ng phải mấy con chó dữ, dọa cho nàng hoảng hồn quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Đây là cái vận xui gì thế này chứ!
Ôn Như Ngôn vội vã chạy dọc theo một hành lang trong cung. Khi hoàn hồn lại cô phát hiện mình lại quay về trước cổng cung điện Yên Thanh.
Thôi được, có lẽ mọi thứ đều là số mệnh cả.
Ôn Như Ngôn cẩn thận chui qua lỗ chó. Rất tốt, không gặp nguy hiểm gì.
Theo con đường quen thuộc, Ôn Như Ngôn nhảy vào qua một cửa sổ, đi vào nội điện.
Nội điện sáng ánh nến, rất yên tĩnh. Ôn Như Ngôn nhẹ nhàng nhảy lên giường, bàn chân nhỏ chạm vào tấm chăn mềm mại, bỗng dưng lại cảm thấy xúc nghẹn ngào muốn khóc.
“Bé con, hóa ra ngươi vẫn còn sống à.” Triệu Dao vươn tay ôm lấy chú mèo nhỏ, giọng nói trầm thấp.
Ôn Như Ngôn bị dọa đến mức mắt mở to hết cỡ. Trong lòng nghĩ thầm, cô gái này phản ứng nhanh quá đi mất.
Mỗi lần đều bị bắt quả tang, Ôn Như Ngôn hầu như chưa bao giờ chạy trốn thất bại.
Liệu có phải cô ấy có thể nhìn thấy không?
“Meo.” Ôn Như Ngôn khẽ kêu một tiếng, cái đầu xù lông cọ cọ vào cô gái. Bỗng nhận ra hình như cô ấy có gì đó không ổn.
Chỉ thấy gương mặt vốn luôn lạnh lùng của cô gái bỗng dưng trở nên hơi ửng hồng. Lòng bàn tay nóng đến mức có thể làm người ta bỏng.