“Thứ dơ bẩn đó vẫn ẩn náu trong cung này, các ngươi mau đi bắt nó cho ta!”
Giọng nói quen thuộc này, chẳng phải là Vương ma ma độc ác đó sao?
Ôn Như Ngôn không hiểu sao lại nổi giận, cả người phòng bị, cảnh giác cao độ. Trời ngoài kia còn chưa sáng, rốt cuộc đây là thù hận đến mức nào vậy chứ?
“Thì ra là nhà ngươi ở đây!” Lưỡi dao sáng loáng phát ra ánh sáng trắng, Vương ma ma cười độc ác.
“Meo…” Chú mèo con lông xù cũng giơ móng vuốt sắc nhọn lên, nhảy vọt về phía Vương ma ma .
Vương ma ma bị dọa đến mức ngã lùi lại, xương cốt già vang lên răng rắc giòn tan. Ngay cả đám cung nữ phía sau cũng bị liên lụy.
Ôn Như Ngôn tranh thủ cơ hội chạy ra khỏi cung, nhanh chóng rời khỏi Ngọc Thanh Cung, trong lúc hoảng loạn không kịp suy nghĩ mà chọn bừa một con đường trong cung.
Chỉ đến khi kiệt sức nàng mới dừng lại, trước mắt là một rừng hoa trải dài đến tận chân trời.
Ôn Như Ngôn kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần. Cô ngã xuống bãi cỏ mềm mại trong bụi hoa, miệng vẫn còn vị máu tanh.
Cái cắn vừa rồi nàng đã dồn hết sức mình, chắc hẳn vết thương khá sâu.
Vẫn chưa kịp ăn no, Ôn Như Ngôn duỗi tứ chi nằm bẹp giữa rừng hoa, mơ màng ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người, làm cơ thể nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ôn Như Ngôn ngóc đầu lên, khó khăn lắm mới nhô lên từ bụi hoa. Chỉ thấy trong đình không xa có bày sẳn điểm tâm. Nhưng xung quanh chẳng có bóng dáng của cung nữ hay thái giám nào.
Cẩn thận nhảy lên bàn đá trong đình, Ôn Như Ngôn vừa nhấm nháp điềm tâm, vừa lười biếng ngã người một bên. Thầm suy nghĩ làm cách nào để có thể trốn ra khỏi hoàng cung.
Đầu cúi xuống bên chén trà, Ôn Như Ngôn nhấp từng ngụm trà nhỏ. Qua mặt nước phản chiếu một hình ảnh đáng thương của một con mèo hoang.
Bộ lông trắng muốt ban đầu giờ đã lấm lem tro bụi, thậm chí còn có vương đầy lá xanh và những cánh hoa sặc sỡ màu sắc. Đôi chân nhỏ xinh màu hồng nhạt giờ cũng dính bùn đất.
Ôn Như Ngôn khó chịu nhìn bản thân, rồi lại nhìn cái dây leo quấn quanh cái đuôi nhỏ của mình. Đây không phải là cuộc sống, rõ ràng là hành trình mạo hiểm trốn hoàng cung mà.
Để gỡ sợi dây leo ra khỏi đuôi, Ôn Như Ngôn đành phải đuổi theo cái đuôi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đôi mắt hoa lên, cô ngã cái “Cốc” vào dĩa bánh ngọt, Ôn Như Ngôn cuối cùng quyết định từ bỏ giãy dụa.
Dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy, sao phải tự làm khổ mình như vậy?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Ôn Như Ngôn khó khăn đứng dậy. Dùng chân sau nhảy lên cao, thử tìm lối thoát ra khỏi khu vườn rộng lớn này.
Phải công nhận rằng khả năng nhảy của mèo thật sự không thể chê vào đâu được. Nhưng vừa đu lên được cành cây, Ôn Như Ngôn lại nhận ra… mình sợ độ cao.
Giờ thì… làm sao để xuống đây nhỉ?
Ôn Như Ngôn nhìn xuống đất, muốn khóc mà không ra nước mắt. Chỉ có thể yếu ớt kêu một tiếng “meo” nhưng chẳng có ai đến cứu.
Haiz, thôi đừng mơ mộng nữa, đối mặt với hiện thực thôi.
Nhìn từ trên cây, dù là hướng Đông Nam hay Tây Bắc, đều là những bức tường cung điện giống hệt nhau. Ngay cả các kiến trúc cũng không có sự khác biệt gì.
Mê cung này thật dúng là làm người ta muốn nổi khùng!
Từ buổi trưa cho đến lúc hoàng hôn, Ôn Như Ngôn cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, móng vuốt vô lực trượt khỏi cành cây, ngã bịch xuống đất.
Ôn Như Ngôn cắm đầu xuống đất, đi đứng lảo đảo. Bộ lông trắng muốt giờ đã thành màu xám xịt, không còn là vẻ trắng sáng như trước.
Đêm đã buông xuống, bao trùm lấy cả hoàng cung.
Triệu Dao một mình trở về tẩm cung. Vương ma ma bị băng bó nữa khuôn mặt bên phải, đang thì thầm chuyện gì đó với các cung nữ.
“Hoàng thượng, người có muốn dùng thiện không?” Vương ma ma vội vã thu lại vẻ mặt khac thường, nghiêm túc hỏi.
Triệu Dao để cho các cung nữ cởi bỏ bộ long bào nặng nề. Nàng khẽ nhíu mày vì ngửi thấy trong tẩm cung có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Và con mèo nhỏ kia, đêm nay không xuất hiện.
“Không cần.”
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Dao nằm trên giường. Vương ma ma mở khung cửa sổ nhỏ ra, đưa cho nàng một bình sứ trắng, nói: “Hoàng thượng, đây là thuốc mới mà Thái Thượng Hoàng đã dặn dò.”
“Được.” Triệu Dao nhận lấy bình sứ, đổ ra một viên thuốc nhỏ rồi nuốt xuống.
Đêm đã khuya, khung cửa nhỏ đã được đóng kín. Nhưng vẫn còn lại một lỗ nhỏ đủ để có thể nhìn vào bên trong.
Triệu Dao nằm nghiêng, trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc nhỏ, trằn trọc suốt cả đêm không ngủ.