Đây cũng không phải nhà ở quốc gia A, mà là ở Hoa Quốc.
Cảm xúc lạnh dần, Trì Phỉ Nhiên đặt thiết bị chơi game trở lại chỗ cũ, đứng dậy rời khỏi phòng giải trí.
Thời gian đã không còn sớm, cậu nên đi ngủ rồi.
Cuối cùng, khi đã nằm trên giường, cậu miễn cưỡng rút từ dưới gối ra chiếc điện thoại mà suốt ngày nay không mang theo bên mình.
Đúng như dự đoán, màn hình hiển thị thông báo các cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ quốc gia A.
Trì Phỉ Nhiên mím môi, do dự rất lâu mới bấm gọi lại.
Bên quốc gia A lúc này đang là buổi sáng, điện thoại được bắt máy rất nhanh, giọng nói của Tạ Mạn vang lên từ đầu dây bên kia: “Nhiên Nhiên, sao bây giờ mới gọi lại vậy?”
Trì Phỉ Nhiên mơ hồ đáp: “Hôm nay đi công ty, quên mang điện thoại.”
Tạ Mạn hít một hơi sâu, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Ở đó, con sống quen không?”
Trì Phỉ Nhiên cảm giác mũi mình đột nhiên cay xè, uất ức đến mức suýt bật khóc ngay trước Tạ Mạn qua điện thoại.
Nhưng lúc trước chính cậu đã làm ầm lên đòi về Hoa Quốc làm minh tinh, những nỗi uất ức này căn bản không thể kể với ai.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể nâng cao giọng một chút, giả vờ vui vẻ đáp lại: “Rất tốt ạ! Bố đối xử với con rất tốt, hôm nay đi công ty chọn bài hát, đều là những bài của các thầy mà con rất thích từ trước. Mẹ cứ đợi xem con một bước thành sao nhé!”
Tạ Mạn nghe xong chỉ thấy đau đầu. Đứa con trai từ trước đến nay ngoan ngoãn nhất của bà, bỗng nhiên khóc lóc đòi đi làm minh tinh.
Chuyện đó còn tạm chấp nhận, nhưng vấn đề là cậu không chịu ở lại quốc gia A, nhất quyết đòi về Hoa Quốc, nói rằng người Hoa kiều chỉ ở Hoa Quốc mới có nền tảng phát triển tốt nhất.
Mặc dù lý lẽ có vẻ đúng, nhưng quốc gia A sở hữu ngành giải trí phát triển hàng đầu thế giới.
Hơn nữa, sau lưng Trì Phỉ Nhiên còn có cả gia tộc Bonnet chống lưng, những cái gọi là bất lợi của người Hoa kiều đối với cậu căn bản không hề tồn tại.
Tạ Mạn mãi không hiểu, rốt cuộc con trai mình vì sao lại cố chấp muốn về Hoa Quốc đến thế.
Chẳng lẽ thật sự là vì đến tuổi phản nghịch rồi?
Hay nói làm minh tinh chỉ là cái cớ, muốn gần gũi với bố ruột mới là mục đích thật sự?
Tâm trạng Tạ Mạn quá rối bời, bà chuyển điện thoại cho Edmond, bảo ông nói vài câu với con trai.
Edmond lại không lo lắng như Tạ Mạn, ông cảm thấy con trai đi ra ngoài trải nghiệm một chút cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa ông cũng không nghĩ vị trí của mình trong lòng con riêng dễ dàng bị thay thế như vậy.