Đợi đến khi bàn ăn đã gần dọn dẹp xong, Trì Tuấn mới lưu luyến không rời, gọi quản gia ở biệt thự đến giúp thu dọn.
Trì Phỉ Nhiên nhìn thấy ông vài lần định nói gì rồi lại thôi, liền tinh ý nói: “Bố, nếu bố có việc thì cứ đi làm đi. Sau này con cũng sẽ ở lại trong nước mà.”
Ý cậu là có thời gian để gần gũi, không cần vội vàng chỉ trong hôm nay.
Lúc này Trì Tuấn mới đứng lên, đi được vài bước lại quay đầu nhìn, miệng vẫn không quên dặn dò: “Có gì thiếu cứ liên hệ với quản lý ở đây, số có trong sổ điện thoại. Đợi bố xong việc, bố sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”
Trì Phỉ Nhiên ngoan ngoãn vừa cười vừa gật đầu, tiễn ông lên xe.
Trì Tuấn lên xe rồi còn hạ cửa kính xuống, bổ sung thêm: “Trong phòng giải trí tầng một, bố đã mua vài món cho con, nhớ mở ra xem. Toàn là những thứ các cậu trai trẻ thích. Nếu thấy hay, bố sẽ nhờ người tìm thêm cho con...”
Trì Phỉ Nhiên tiếp tục đáp lại, còn đứng trước xe nói chuyện thêm một lúc.
Cuối cùng, vì sợ cậu đứng trong gió buổi tối sẽ bị lạnh, Trì Tuấn mới đau lòng bảo tài xế lái xe đi.
Trì Phỉ Nhiên cảm nhận được không khí đã bắt đầu ấm lên, vừa thấy bất đắc dĩ vừa ấm lòng, vẫy tay chào chiếc xe đang rời đi. Chỉ khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cậu mới xoay người trở về biệt thự.
Bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trì Phỉ Nhiên lên lầu đánh răng rửa mặt.
Sau khi lau khô tóc, cậu lại xuống tầng để xem những thứ mà Trì Tuấn đã mua cho mình.
Vừa bước vào cửa phòng giải trí tầng một, Trì Phỉ Nhiên thoáng sững sờ, rồi bật cười và lắc đầu.
Nếu thật sự là vào năm mười bảy tuổi, khi nhận được nhiều thiết bị chơi game mới thế này, chắc cậu sẽ hét lên vui sướиɠ rồi lao tới chơi không ngừng.
Chỉ tiếc rằng thời gian đã quay ngược, những món này giờ đây trở thành những thứ cổ lỗ sĩ trong mắt cậu.
Nhưng so với các món đồ, tấm lòng của người tặng lại càng quý giá hơn.
Trì Phỉ Nhiên ngồi thẳng xuống thảm, bắt đầu mở quà. Càng mở, cậu càng tìm được niềm vui, hồi tưởng lại cảm giác khi chơi những trò chơi này trước đây.
Hứng thú dâng lên, cậu thật sự tìm một trò trong ký ức mà ngày xưa rất khó qua màn để chơi lại.
Trì Phỉ Nhiên mím môi, chăm chú nhìn vào màn hình trò chơi, tập trung hết mức.
Khi màn hình hiện thông báo chiến thắng, Trì Phỉ Nhiên vui mừng reo lên một tiếng nhỏ, theo thói quen quay đầu nói: “Chris, nhìn này—”
Giọng cậu nghẹn lại nơi cổ họng. Trước mắt chỉ là căn phòng giải trí đầy những thiết bị chơi game, nào có ai ở đây.