Liễu Uyển thở dài, kể lại chi tiết những gì xảy ra. Sờ lên vết thương còn đau trên cánh tay, nàng nhăn mặt: "Từ nhỏ đến giờ ta chưa bao giờ chật vật thế này, thật đáng ghét!"
"Bí cảnh đầy hiểm nguy, mỗi bước đi đều khó khăn. Tiểu sư đệ ngươi thiên tư xuất chúng, là người duy nhất không bị thương trong số chúng ta."
"Đúng vậy! Tiểu sư đệ, ngươi giấu pháp bảo hay bí thuật gì sao, không chịu chia sẻ với các sư huynh sư tỷ?"
Trọng Vụ Tịch quay đầu nhìn về phía người vừa nói. Đó là một thanh niên mặc áo gấm, dáng vẻ phong lưu, tay ôm ngực, nửa cười nửa không nhìn y.
Đài cao rộng rãi trống trải. Trọng Vụ Tịch kéo áo Liễu Uyển: "Sư tỷ, chúng ta sang chỗ khác đi."
Liễu Uyển liếc nhìn Vô Trần, rồi theo Trọng Vụ Tịch đến một góc trống khác.
Trọng Vụ Tịch ghé sát, hạ giọng kể lại những gì Diệp Dĩ Chu và Tiêu Dao Tán Nhân nói, đồng thời thuật lại chuyện xảy ra trong bí cảnh, ngoại trừ con tuyết điểu chân dài đáng ghét kia.
"Thì ra là vậy." Liễu Uyển như ngộ ra điều gì, hào hứng nói: "Trái tim trẻ nhỏ thuần khiết, không bị ngoại vật mê hoặc, không bị tạp niệm quấy rầy, đương nhiên có thể vượt qua bí cảnh mà không tổn thương."
Nàng vui vẻ lấy từ túi Càn Khôn ra một chiếc nỏ nhỏ tinh xảo, tặng cho Trọng Vụ Tịch: "Đây là Thất Tinh Nỏ, ám khí tinh vi nhất của Liễu gia. Được gia cố trận pháp, có thể gϊếŧ chết tu sĩ dưới Kim Đan kỳ chỉ với một mũi tên."
Thấy mũi tên sáng loáng và toát ra khí lạnh, Trọng Vụ Tịch lùi lại một bước, giữ khoảng cách với mũi nhọn: "Ta không cần."
Liễu Uyển ngạc nhiên: "Sao lại không cần?"
"Ám khí như thế, dùng tốt thì gϊếŧ người, dùng không tốt thì hại mình. Ta không muốn." Trọng Vụ Tịch lắc đầu.
Liễu Uyển ngẫm thấy hợp lý, đành cất lại nỏ: "Tiểu sư đệ không chỉ thông minh sớm, mà còn rất trầm ổn, tương lai chắc chắn không tầm thường."
Trọng Vụ Tịch thở dài.
Phía trước lại có người vượt qua thử thách, bước lên đài cao. Trọng Vụ Tịch giơ tay che ánh nắng nhìn kỹ, phát hiện đó là con chim nhỏ không thể chọc giận.
Liễu Uyển nhìn theo ánh mắt y, khẽ nói: "Tông Chính Lam tiểu điện hạ cũng qua rồi. Tuổi nhỏ như vậy đã có tu vi như thế, quả không hổ danh là con trai của Đế Tôn."
"Tiểu điện hạ?"
Liễu Uyển giải thích: "Thanh Nguyên Giới có bốn đại năng Hóa Thần kỳ. Một người là Đế Tôn Tông Chính Mặc Trì của Tây Lăng Vương Triều, một là Phù Tôn Mông Ngữ Sinh của Lạc Anh Các, một là Tiêu Dao Tán Nhân hay hành tung bất định, cuối cùng là Thánh Quân của Huyền Thanh Tông – Cửu Ly Tiên Tôn."
"Tông Chính Lan tiểu điện hạ là con trai thứ ba của Đế Tôn, mang huyết mạch Chân Phượng. Ngươi và tiểu điện hạ tuổi tác tương đương, có thể cùng chơi đùa."
Liễu Uyển quay lại, thấy Trọng Vụ Tịch vẫn đứng bất động, ánh mắt ngây dại như hóa thành một cục tuyết nhỏ.
Tông Chính Lan…Cửu Ly Tiên Tôn…
Hai cái tên Tông Chính Lam và Cửu Ly Tiên Tôn lập tức đánh thức ký ức xa xưa trong đầu Trọng Vụ Tịch. Không trách được y lại cảm thấy Huyền Thanh Tông quen thuộc đến vậy.
Hồi trung học, bạn nữ cùng bàn từng kể cho y nghe về một bộ tiểu thuyết tu chân thể loại thăng cấp. Trong đó, có một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với y, liên tục đối đầu với nam chính, thậm chí phản bội sư môn, sa ngã vào ma đạo, cuối cùng bị chính sư phụ mình tự tay "thanh lý môn hộ".
Y không nhớ hết tình tiết của cả bộ truyện, nhưng lại rõ mồn một rằng Tông Chính Lan, con chim phượng nhỏ không dễ chọc kia, chính là nam chính. Còn vị thánh quân Huyền Thanh Tông, người nắm giữ bí cảnh Thăng Tiên Thang, không ai khác chính là sư phụ y trong truyện – kẻ "đại nghĩa diệt thân", tự tay xử lý đồ đệ.
Một cảm giác không ổn tràn ngập trong lòng Trọng Vụ Tịch.
Xuyên vào một pháo hôi trong truyện đã đủ tệ, lại còn xuyên đúng vào thời thơ ấu của pháo hôi? Đây là kiểu gì, pháo hôi cần được đào tạo từ bé sao?
Không được, phải chạy ngay.
Trọng Vụ Tịch lặng lẽ nhích đến rìa đài cao, cố gắng tìm một lối thoát khác ngoài Thăng Tiên Thang.
"Ngươi đang làm gì mà lén lút thế kia?"
Tông Chính Lan nắm lấy Trọng Vụ Tịch, chuẩn bị truy hỏi thì cậu nhóc đa rơm rớm nước mắt. Những giọt nước long lanh đọng trên gương mặt nhỏ trắng trẻo khiến Tông Chính Lan bất giác nhớ đến chú mèo tuyết của mẫu hậu mình.
Tông Chính Lannhíu mày: "Cho dù ngươi làm gì, bản điện hạ cũng tha cho ngươi. Đừng khóc nữa!"
Trọng Vụ Tịch thản nhiên lau nước mắt, tâm trạng không chút gợn sóng. Xuyên vào một đứa trẻ không có khả năng tự vệ đã đành, tâm lý cũng bị đồng hóa. Càng nghĩ đến tương lai trong truyện, mọi thứ trước mắt càng mờ mịt.
"Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?"
Trọng Vụ Tịch đỏ hoe mắt: "Ta sắp chết rồi."
Tông Chính Lan đưa tay kéo nhẹ mái tóc mềm của y: "Chỉ cần ngươi làm mèo nhỏ của bản điện hạ, bản điện hạ sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi chết."
Trọng Vụ Tịch khựng lại. Đúng rồi, nếu không đối đầu với nam chính, không bái Cửu Ly Tiên Tôn làm vi sư, chẳng phải có thể tránh được kết cục bi thảm trong truyện sao?
Huống hồ hiện tại y chỉ là một đứa trẻ không chút sức mạnh, bái nhập Huyền Thanh Tông tu luyện, tăng cường thực lực mới là con đường duy nhất để sống sót ở thế giới này.
Tông Chính Lan thấy cậu nhóc trước mặt như đang suy nghĩ, bèn nói tiếp: "Phượng tộc luôn giữ lời. Bản điện hạ nói bảo vệ ngươi, nhất định sẽ làm được. Nhưng ngươi phải làm mèo nhỏ của bản điện hạ."
Trọng Vụ Tịch lùi lại một bước: "Ta không muốn."
"Hừ! Bản điện hạ cũng chẳng thèm một tên lùn như ngươi!" Tông Chính Lan hậm hực phất tay áo, tức giận bỏ đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thêm mười chín người nữa vượt qua Thăng Tiên Thang bí cảnh. Những người không qua được dần dần rời đi. Diệp Dĩ Chu bước đến: "Các vị chờ thêm một chút, sư huynh thủ tọa sẽ tới ngay."