Xuyên không đã đành, nhưng xuyên thành một đứa trẻ thì sao? Đã xuyên thành trẻ con lại còn thấp hơn cả một con phượng hoàng chưa đầy một tuổi là sao nữa?
Những người đã vượt qua thử thách đứng trên đài cao đều nhìn chằm chằm Trọng Vụ Tịch với ánh mắt không thể tin nổi. Trong bí cảnh, tuyết đao gió kiếm khiến họ bị xé rách quần áo, máu chảy ròng ròng, vậy mà thiếu niên trắng trẻo này lại không hề hấn gì.
Thật khó tin.
Trọng Vụ Tịch đứng trên bậc thang cuối cùng, thở hắt ra một hơi dài. Một tu sĩ áo trắng phụ trách ghi chép bước đến, giọng điệu hòa nhã: “Trường Ninh Thôn, Trọng Vụ Tịch, ngươi đã vượt qua thử thách.”
Một tu sĩ trẻ khác đứng bên trái, đầy hứng khởi nói: “Bão tuyết đao gió trong bí cảnh Thăng Tiên Thang, ngươi là người đầu tiên vượt qua mà không bị thương.”
Trọng Vụ Tịch sững sờ tại chỗ.
Bão tuyết đao gió… tuyết… gió…
Dựa theo hướng gió thổi, đống tuyết kia không lý nào lại bay thẳng vào mặt y như vậy.
“Không lâu nữa, ngươi sẽ là tiểu sư đệ của ta.” Tu sĩ trẻ cười tươi rói: “Ngày mai là ngày kiểm tra linh căn, sau đó sẽ là đại lễ nhập môn. Tiểu sư đệ, ngươi có muốn bái nhập Phiêu Miểu Phong cùng ta không? Nơi đó quanh năm tuyết phủ, rất hợp với dáng vẻ của ngươi.”
Đợi mãi không thấy Trọng Vụ Tịch trả lời, tu sĩ trẻ ngẩng đầu, phát hiện tiểu sư đệ nhỏ xinh này đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào một đống tuyết to gấp đôi mình trên Thăng Tiên Thang.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
Trọng Vụ Tịch chỉ vào đống tuyết trong bí cảnh: “Sư huynh, bí cảnh Thăng Tiên Thang có ý thức tự thân sao?”
“Chắc là không.” Tu sĩ trẻ gãi đầu. “Nhưng sư huynh thủ tọa từng nói, bí cảnh Thăng Tiên Thang được hình thành từ một tia thần thức của Cửu Ly Phong Thánh Quân. Nếu người tham gia thử thách có tâm cảnh kiên định, bí cảnh sẽ thay đổi theo tâm cảnh của người đó.”
Trọng Vụ Tịch nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh ba con thần điểu tuyết xanh vừa nhìn thấy. Khi mở mắt ra, y dồn toàn bộ sự chú ý vào đống tuyết lớn trên bậc thang.
Dưới ánh nhìn của y, những bông tuyết tụ thành đống dần tách ra, rồi lại tụ lại, cuối cùng hóa thành một con tuyết điểu theo ý niệm của Trọng Vụ Tịch.
“Thì ra truyền thuyết là thật! Bí cảnh Thăng Tiên Thang có thể thay đổi! Nhưng con tuyết điểu này sao lại kỳ quặc thế?”
Tu sĩ trẻ nhìn chằm chằm tuyết điểu, suy nghĩ một lúc, rồi vỗ tay: “Ta hiểu rồi! Chân con tuyết điểu này quá dài, trông rất không cân đối.”
Trọng Vụ Tịch nhớ lại dáng vẻ mình phải tay chân cùng bò lên bậc thang cuối cùng, quay đầu lại, căm tức nhìn con tuyết điểu chân dài.
Y biết ngay là đống tuyết này không đàng hoàng, còn vị Thánh Quân nào đó rõ ràng cũng chẳng phải người tử tế!
"Chiếc lệnh này có thể kích hoạt trận pháp truyền tống, nhất định không được để mất." Tu sĩ trẻ trao lệnh bài cho Trọng Vụ Tịch, tiếp tục giới thiệu: "Những ai vượt qua Thăng Tiên Thang bí cảnh đều trở thành nội môn đệ tử của Huyền Thanh Tông. Ta họ Diệp, tên Dĩ Chu, đạo hiệu Sở Ninh. Ngươi cứ gọi ta là "Sở Ninh sư huynh"."
"Tiểu sư đệ, ngươi hãy đến kia chờ một lát. Sau đó, sư huynh thủ tọa sẽ đến dẫn mọi người về tông môn."
Tổng cộng có hai mươi ba người vượt qua Thăng Tiên Thang bí cảnh, và Trọng Vụ Tịch là người thứ hai mươi tư. Tránh những ánh mắt dò xét, y lủi về cuối hàng, tìm chỗ ẩn mình.
Diệp Dĩ Chu đang sắp xếp sổ ghi chép, ngoảnh đầu lại thì phát hiện tiểu sư đệ mình ưng ý đã biến mất, lập tức nhăn mặt nhíu mày: "Trọng Vụ Tịch tiểu sư đệ! Trọng sư đệ!"
Trọng Vụ Tịch đang nghiên cứu những chữ cổ trên lệnh bài thì lờ mờ nghe thấy ai đó gọi tên mình. Không gian trên đài cao trống trải, tiếng nói lẫn trong gió, y nghe không rõ lắm. Dừng tay lại, y ngẩng đầu lên, chợt thấy mười ba người đứng trước mình tách ra thành hai hàng.
"Thì ra ngươi trốn ở đây!" Diệp Dĩ Chu thở phào nhẹ nhõm, kéo tiểu thiếu niên đang bị đám đông che khuất ra ngoài: "Ngươi đứng đây."
Trọng Vụ Tịch: …
Câu nói này không khỏi khiến y nhớ đến con tuyết điểu đáng ghét trong bí cảnh.
Y lúng túng bước lên vài bước, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của một thiếu niên. Người này mặt mày nghiêm nghị, nhưng vẫn gượng gạo mỉm cười, phá tan bầu không khí trầm lặng.
Mặc dù nụ cười có phần cứng nhắc, nhưng nó lại làm không khí nhẹ nhõm hơn. Một thiếu nữ mặc váy lụa màu cỏ xuân cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc mềm mại của Trọng Vụ Tịch: "Tiểu sư đệ, chào ngươi. Ta họ Liễu, tên chỉ một chữ Uyển, đến từ Liễu gia ở Tiên Châu."
Liễu Uyển chỉ vào thiếu niên cao lớn với vẻ mặt nghiêm nghị: "Hắn tên là Vô Trần, đến từ Độ Nạn Trai trên Bồ Đề Đảo, một Phật tu nửa mùa. Ngươi có thể gọi hắn là "sư huynh đầu trọc"."
Trọng Vụ Tịch ngước nhìn mái tóc được buộc cao thành đuôi ngựa của Vô Trần, bối rối hỏi: "Phật tu cũng có thể để tóc à?"
Liễu Uyển cười lớn: "Dù sao thì hắn cũng chỉ là một hòa thượng giả, uống rượu ăn thịt chẳng kiêng kỵ gì."
*"Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, không được tùy ý tổn hại." Vô Trần nghiêm túc nói: "Vả lại chúng ta thờ Phật, tu tâm, không gò bó vào…"
*Ghi chú: Ý nói thân thể tóc da là từ cha mẹ sinh ra, không được tùy ý làm tổn hại.
Liễu Uyển mất kiên nhẫn, ngắt lời: "Hắn nói nhiều quá, đến mức Phật Tổ chịu không nổi mà đuổi hắn ra khỏi Phật môn."
Trọng Vụ Tịch không biết đáp lại thế nào, đành "ồ" một tiếng, chợt nhớ mình chưa tự giới thiệu. Y vội tháo danh giản bên hông, đưa cho Liễu Uyển.
"Tiểu sư đệ thật đáng yêu." Liễu Uyển rút từ tay áo ra một lọ đan dược: "Đây là Hỗn Nguyên Tích Cốc Đan độc quyền của Liễu gia Tiên Châu, mỗi viên giúp ngươi không đói trong một tháng. Tặng ngươi."
Chiếc lọ đựng đan dược sáng lấp lánh, trông có vẻ rất giá trị. Trọng Vụ Tịch cầm lọ đan dược, mím môi hỏi: "Liễu sư tỷ, nghe nói trong bí cảnh có nhiều biến hóa kỳ lạ, ngươi nhìn thấy gì trong đó?"