Ông là phong chủ, vốn dĩ ông đến đây để xin lỗi Giang Thu Ninh.
Nhưng ngay khi vừa bước vào cửa, ông đã nhìn thấy cảnh Hứa Vãn Từ tự tay đào Mặc Sương Thánh Lan ra từ xương máu của mình. Còn chưa kịp chấn động trước việc nàng ta thế có sở hữu bảo vật nghịch thiên như vậy, đã thấy nàng ta định tự đào Kim Đan…
Chờ sau khi mọi chuyện đều trần ai lạc định, Tề Vân chỉ có thể chết lặng mà nghĩ thầm:
[Như này, chắc ta không cần xin lỗi Giang Thu Ninh nữa đâu?]
—---------
Lúc này, Giang Thu Ninh đã hoàn toàn dung hợp với Mặc Sương Thánh Lan.
Cảm nhận được linh căn của mình đang được rèn luyện một cách vô hình, hàng mi dày của nàng khẽ run lên:
Dù Mặc Sương Thánh Lan đã thay đổi hai đời ký chủ, hiệu quả có phần suy giảm, nhưng chỉ cần bổ sung đủ thiên tài địa bảo, nàng vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Với tiên phẩm chí bảo như này, việc đột phá Nguyên Anh trung kỳ đối với nàng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong Tu Tiên giới, không ai không khao khát tiến thêm một bước.
Ngoại trừ—
Giang Thu Ninh mở hai mắt, chăm chú nhìn Hứa Vãn Từ đang nửa quỳ bên mép giường.
Trong ánh mắt nàng có khϊếp sợ, cũng có mờ mịt:
Hứa Vãn Từ… vì sao muốn làm như vậy?
Nếu chỉ để bồi tội, nàng hoàn toàn không cần phải làm đến mức như này.
Hứa Vãn Từ… rốt cuộc là loại người như thế nào?
Ở trong lòng Giang Thu Ninh, bóng hình cố chấp và âm u của Hứa Vãn Từ dần dần bị thay thế bởi một dáng vẻ an nhiên, dịu dàng như hiện tại.
Ngay lúc nàng còn đang thất thần, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một giọt máu ấm nóng rơi xuống lòng bàn tay mình.
Ngay sau đó, bàn tay của Hứa Vãn Từ đang đặt trong lòng bàn tay nàng vô lực buông thõng xuống.
Giang Thu Ninh giật mình tỉnh táo, theo bản năng đỡ lấy thân hình trọng thương ngất xỉu của Hứa Vãn Từ.
Giang Thu Ninh ôm Hứa Vãn Từ vào trong lòng, một tay nắm chặt bàn tay đẫm máu của Hứa Vãn Từ để truyền linh khí vào, giọng nói hiếm khi vội vã dồn dập: “Mau lấy linh đan tới đây!”
Chưa dứt lời, mọi người đã lập tức hành động.
Sở Thanh Xuyên vô thức chạm tay vào túi trữ vật, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng chưa kịp che giấu.
Ninh Mạnh Lan và Nhị trưởng lão vung tay, trong tay đã xuất hiện vài cây linh thảo quý giá khiến vô số tu sĩ phải đỏ mắt.
Người phản ứng nhanh nhất là Đoạn Tử Duy. Trước khi Giang Thu Ninh mở miệng, hắn đã lục tung túi ngọc trữ vật của mình, lấy ra mọi thiên tài địa bảo, đan dược, Linh khí để điều dưỡng cơ thể và bổ khí dưỡng huyết.