Đoạn Tử Duy vẫn luôn nhìn nàng, là người đầu tiên nhận ra ý đồ của nàng, y căn bản không kịp kinh ngạc, mà theo bản năng vận linh lực, muốn ngăn lại động tác của nàng.
Sở Thanh Xuyên đứng bên nhận thấy linh khí trong tay Đoạn Tử Duy, lập tức đưa tay ngăn y lại.
Đoạn Tử Duy dùng sức hất tay hắn ra, chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái, không chút nghĩ ngợi mà tiếp tục nâng tay, giọng đầy nôn nóng:
“Ngươi không thấy nàng ta đang làm cái gì à?! Không ngăn lại thì sẽ không kịp nữa đâu!”
Sở Thanh Xuyên cố nén dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng, cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể:
“Tất cả linh khí của nàng ấy lúc này đang lưu chuyển khắp xương máu, dù chỉ là tác động rất nhỏ từ bên ngoài cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng nàng ấy đang cố gắng duy trì.”
“Lúc này ngươi mà ra tay, thương thế của nàng ấy sẽ chỉ càng nặng hơn thôi.”
Đoạn Tử Duy nghe thấy hắn nói vậy, linh khí trong tay Đoạn Tử Duy bỗng chốc mạnh lên, nhưng ngay giây tiếp theo lại bất đắc dĩ mà tiêu tan.
Y biết Sở Thanh Xuyên nói rất đúng, nhưng không cam lòng trước sự bất lực của mình.
Y nắm chặt đôi tay, trong đôi mắt đào hoa vốn kiêu ngạo tùy ý giờ đây là một màu đen u ám sâu thẳm.
Giờ phút này, y đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Giang Thu Ninh.
Ngay cả Giang Thu Ninh cũng không giấu nổi sự chấn động trong mắt.
[Nàng là người đứng gần Hứa Vãn Từ nhất, cũng nhìn được rõ ràng nhất cơ thể run rẩy vì đau đớn của nàng ấy, và... biểu cảm nhẹ nhõm và nụ cười thanh thản ấy.]
Hứa Vãn Từ đặt tay phải lên ngực, linh khí trong tay không ngừng truyền vào xương máu, mắt hơi rủ xuống, nét mặt yên bình.
Giang Thu Ninh nhìn cảnh đó, bàn tay đang đặt trên cạnh giường khẽ siết chặt, cảm xúc trong lòng rối bời:
Hứa Vãn Từ... không thấy đau sao?
Hứa Vãn Từ đương nhiên có thể cảm giác được đau đớn trên người.
Nỗi đau thấu tận linh hồn và thể xác này lại càng khiến nàng càng tỉnh táo hơn, thậm chí càng dễ kiểm soát biểu cảm của chính mình hơn.
Trước đây, khi chịu đựng nỗi đau tương tự, nàng chỉ có thể bất lực nhìn bản thân từng bước tiến gần đến cái chết. Nhưng hôm nay, chính nỗi đau này lại mang đến từng chút từng chút hy vọng sống sót cho nàng.
Mặc Sương Thánh Lan đã tăng thiên phú của nguyên chủ lên tới đủ cao. Một trăm năm trước, nguyên chủ cũng chỉ là Tam Linh Căn, nhưng giờ đây đã trở thành Đơn Linh Căn.
Tu vi cũng vượt xa những người đồng trang lứa, khi chỉ mới hơn trăm tuổi đã thành công kết thành Kim Đan.