Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 41: Tàn nhẫn với bản thân

Rốt cuộc, Hứa Vãn Từ có khí vận như thế nào, mới có thể sở hữu loại chí bảo như vậy?

Khác với phản ứng của mọi người, Giang Thu Ninh sau khi khϊếp sợ trong chớp mắt, đã trước tiên liền nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Hứa Vãn Từ.

Nàng ta che giấu sự mỉa mai trong lòng, ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt:

“Nếu nó đã thuộc về Hứa đạo hữu, vậy ta sẽ không đoạt thứ yêu thích của người khác.”

Nàng ta vừa dứt lời, những người khác cũng chợt bừng tỉnh:

[Đúng vậy!

Vừa rồi bọn họ quá mức khϊếp sợ, đều xem nhẹ ngay từ đầu Hứa Vãn Từ đã nói đây là Mặc Sương Thánh Lan trong máu thịt của mình.

Một khi Mặc Sương Thánh Lan đã dung hợp với tu sĩ, sẽ hòa vào cốt nhục toàn thân tu sĩ, trở thành một bộ phận của ký chủ.

Dù sau này nó sinh ra linh trí, nó vẫn không thể tách rời với ký chủ…

Chẳng lẽ Hứa Vãn Từ có thể đào Mặc Sương Thánh Lan ra khỏi máu thịt của mình sao?

Lấy một việc căn bản không thể thực hiện để làm tạ lễ—

Hứa Vãn Từ chẳng những tâm tư ác độc, mà còn quá giả tạo.

Không chừng nàng ta là đang ôm tâm tư khoe khoang, muốn khoe ra chí bảo trên người mình, đồng thời có thể làm Sở sư huynh nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

Quả là một tiểu nhân ti tiện đầy bụng toan tính!]

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, chúng đệ tử đều nhìn Hứa Vãn Từ với ánh mắt khinh thường.

Nhưng mặc kệ ánh mắt của mọi người như thế nào, Hứa Vãn Từ vẫn yên tĩnh lặng lẽ mà đứng đó.

Đúng lúc này, một đệ tử bỗng phát hiện, ở trên người Hứa Vãn Từ… Giống như có điều gì đó không thích hợp.

Toàn thân nàng được bao phủ bởi một tầng linh khí cực kỳ mỏng manh, đồng thời sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng giờ phút này trở nên gần như trong suốt.

Đầu ngón tay buông thõng khẽ run rẩy, linh khí trên người đang len lỏi từng chút một vào xương máu của nàng.

Mọi người kinh ngạc mà nhìn nàng, ánh mắt đồng loạt hiện lên sự khϊếp sợ:

Chẳng lẽ Hứa Vãn Từ thật sự định đào Mặc Sương Thánh Lan ra khỏi xương máu của mình sao?

Loại nỗi đau tột độ đó, nàng thực sự chịu đựng được ư?

Không chỉ là đau đớn, mà còn là sự ảnh hưởng của tự thân, tỉnh táo mà tiêu hao một nửa xương máu... Chẳng khác nào sống sờ sờ mà tự đào mất nửa cái mạng, thậm chí ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này!

Chỉ để chuộc lỗi thôi, Hứa Vãn Từ có cần phải tàn nhẫn với chính mình như thế không?