Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 39: Tạ lỗi

Tuy nhiên, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Hứa Vãn Từ muốn làm gì.

Nàng ta cất giọng lãnh đạm: "Mời vào."

Hứa Vãn Từ cảm nhận ánh mắt chán ghét, cảnh giác, thậm chí là khinh thường của mọi người, nhưng vẻ mặt nàng gần như bình tĩnh.

Nàng bình tĩnh, thậm chí có chút mong đợi, từng bước tiến vào, trong mắt có xin lỗi, cũng xen lẫn sự nhẹ nhõm như sắp được giải thoát.

Giang Thu Ninh cảm nhận khí tức trên người Hứa Vãn Từ, trong lòng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, sự nghi ngờ ấy nhanh chóng biến thành cảnh giác.

Nàng ta hỏi với giọng bình đạm: "Không biết hôm nay Hứa đạo hữu đến đây là vì chuyện gì?"

Hứa Vãn Từ rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, đương nhiên cảm nhận được sự cảnh giác và chán ghét của Giang Thu Ninh dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.

Ánh mắt nàng mang theo sự xin lỗi chân thành, nhìn thẳng vào đối phương mà không một chút trốn tránh:

"Hôm đó Giang thiếu chủ bị trọng thương là do ta. Ta nghe tin thiếu chủ đã tỉnh lại, nên đến đây để tạ tội."

Lời nàng vừa dứt, ánh mắt của các đệ tử xung quanh đều đầy vẻ ngờ vực:

[Hứa Vãn Từ đến để tạ tội?

Làm sao có thể?

Giờ đây nàng ta đã được Chấp Pháp điện thả ra, còn được tông chủ chú ý. Với tính cách của Hứa Vãn Từ, làm sao nàng ta lại ngoan ngoãn đến xin lỗi?

Không chừng đây chỉ là cái cớ bịa ra để tới gặp Chu sư huynh thôi.

Đúng vậy, ai mà không biết Hứa Vãn Từ ái mộ Sở Thanh Xuyên? Ngoài lý do này, bọn họ thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.]

Thậm chí ngay cả trong mắt Sở Thanh Xuyên và Đoạn Tử Duy cũng thoáng hiện vẻ nghi ngờ.

Giang Thu Ninh nghe những lời của Hứa Vãn Từ, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi:

[Hứa Vãn Từ đang lấy lấy lui làm tiến, hay là nàng ta lại đang toan tính điều gì khác?]

Có vẻ như Hứa Vãn Từ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhưng chuyên chú, giọng nói mang theo sự nghiêm túc chưa từng có:

"Trong máu thịt của ta có một cây Mặc Sương Thánh Lan.

Ta dùng nó để tạ lỗi, mong Giang thiếu chủ đừng chê."

Nghe được nàng nói vậy, ánh mắt nghi hoặc của mọi người ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ sửng sốt, đứng ngây ngẩn tại chỗ:

[Mặc Sương Thánh Lan?!

Hứa Vãn Từ điên rồi sao, vậy mà không tiếc dùng chí bảo như vậy ra để tạ lỗi?!

Đó là Mặc Sương Thánh Lan aaaa!]

Có đệ tử khϊếp sợ mà ôm lấy ngực mình, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng.