Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Thanh Xuyên bỗng dâng lên một cảm giác áy náy vi diệu đối với Giang Thu Ninh.
Hắn đặt chiếc cốc trong tay sang một bên, giọng nói càng trở nên dịu dàng, săn sóc:
"Muội vừa mới tỉnh lại, trước lấy sức khỏe làm trọng."
"Những chuyện khác, sau này hãy nói."
Giang Thu Ninh khẽ nhướn mày, rồi thuận theo mà gật đầu.
……………
Tin tức Giang Thu Ninh tỉnh lại nhanh chóng lan ra. Rất nhiều đệ tử có giao tình tốt với Sở Thanh Xuyên và Giang Thu Ninh lập tức sôi nổi tới thăm hỏi.
khi Đoạn Tử Duy vừa hay tin, liền xé một cái truyền tống phù, lập tức xuất hiện trước cửa phòng Giang Thu Ninh.
Sở Thanh Xuyên nghe thấy động tĩnh, liền bước ra chặn lại, cau mày nói:
"Đoạn Tử Duy, Thu Ninh cần tĩnh dưỡng…"
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Đoạn Tử Duy kiêu ngạo ngắt lời:
"Nếu Thu Ninh cần tĩnh dưỡng, vậy sao ngươi còn ở đây?"
Đoạn Tử Duy quét mắt nhìn Sở Thanh Xuyên từ trên xuống dưới, khẽ cười hừ một tiếng rồi giơ lên túi trữ vật đầy linh bảo:
"Thu Ninh hôn mê lâu như vậy, nhất định yêu cầu thiên tài địa bảo để bồi dưỡng cơ thể."
Nói tới đây, y chống tay lên hông, ánh mắt cao ngạo nói tiếp:
"Mà cũng đúng thôi, ngươi xuất thân bần hàn như thế…"
Đúng lúc này, từ trong phòng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, xua tan không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm giữa hai người:
"Thanh Xuyên, để cậu ấy vào đi."
Sở Thanh Xuyên nghe vậy có chút sững sờ. Từ trước tới giờ Thu Ninh luôn luôn ủng hộ quyết định của hắn, rất ít khi công khai làm trái ý hắn trước mặt người khác, sao hôm nay lại…
Đoạn Tử Duy không bận tâm đến suy nghĩ của Sở Thanh Xuyên, y kiêu ngạo dùng vai đẩy hắn sang một bên, sau đó cười tới mặt mày rạng rỡ mà bước vào phòng.
Sau khi Giang Thu Ninh thấy y, khẽ mỉm cười, gật đầu: "Đoạn đạo hữu."
Sau đó, nàng quay sang Sở Thanh Xuyên, đang đi sau Đoạn Tử Duy, dịu dàng giải thích:
"Muội hôn mê lâu như vậy, chắc chắn có nhiều đạo hữu lo lắng. Hôm nay gặp mặt các vị đạo hữu một chút, làm bọn họ yên tâm."
Nói đến đây, giọng nói của nàng càng thêm dịu dàng:
"Qua hôm nay, muội nhất định sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, được không?"
Sở Thanh Xuyên nghe vậy, nét gượng gạo cứng đờ trên mặt dần giãn ra. Hắn mỉm cười gật đầu: "Là nên như vậy."
Đoạn Tử Duy thật không muốn tiếp tục xem cảnh thân mật của Giang Thu Ninh và Sở Thanh Xuyên , y lén lút chen vào trước mặt Sở Thanh Xuyên, sau đó lấy lòng mà đặt túi trữ vật trong tay lên bàn.