Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 33: Một con ruồi cũng không để lọt

Hắn chưa đi được vài bước, đã thấy Lưu Cường dẫn theo một đám người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi về phía hắn.

Đoạn Tử Duy nhíu mày ghét bỏ:

"Bọn họ tới đây làm gì? Ồn ào như vậy, không biết trên Vạn Kiếm Phong có người đang bị thương cần tĩnh dưỡng sao?"

Lưu Cường cũng đã nhìn thấy Đoạn Tử Duy, nhớ tới chuyện mình đã làm, gã liền vội vã ưỡn ngực bước nhanh đến chỗ hắn, mặt đầy vẻ ân cần:

"Đoạn thiếu gia, ngài đã tới rồi!"

Đoạn Tử Duy ghét bỏ mà phất tay, ý bảo gã đứng xa một chút:

"Các ngươi tới Vạn Kiếm Phong làm gì?"

Lưu Cường dừng ở chỗ cách xa hắn bảy bước, mặt đầy vẻ nịnh nọt mà nói: "Ta không phải thấy ngài…”

Nói tới đây, hắn ý thức được không đúng, chạy nhanh sửa miệng: “À không, là chúng tôi nhìn không quen bộ dạng bình yên vô sự như bây giờ của Hứa Vãn Từ, nên muốn cho nàng ta một bài học!"

"Để nàng ta biết rằng…"

Lưu Cường còn chưa nói hết câu, đã bị giọng nói giận dữ của Đoạn Tử Duy cắt ngang: "Ngươi muốn gây rắc rối cho Hứa Vãn Từ à?"

Lưu Cường bị hắn hỏi thế ngớ người ra, vừa định gật đầu, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Tử Duy đổ ập xuống mắng một trận té tát:

"Ngươi không biết bây giờ Hứa Vãn Từ vẫn còn bị thương sao?"

"Không biết đệ tử Thái Thanh Tông cấm nội đấu à?"

"Cho nàng ta một bài học? Ngay cả trưởng lão Chấp Pháp Đường còn chưa nói cái gì, đến lượt các ngươi tới dạy đời ai hả?"

Lưu Cường ngẩn ngơ không thể hiểu nổi:

Đoạn thiếu gia bị đoạt xá rồi sao?

Sao tự dưng lại... khoan dung với Hứa Vãn Từ như vậy?"

Nhưng dù sao cũng đã quen với tính khí thất thường của hắn, vì thế Lưu Cường thử hỏi:

"Vậy Đoạn thiếu gia, giờ chúng tôi…đi về?"

Đoạn Tử Duy ngẩng đầu liếc gã một cái, vừa định bảo "cút," nhưng bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng hiện tại của Hứa Vãn Từ:

Nàng vừa thoát chết từ Đoạn Hồn Cốt, bây giờ kiếm tâm tan vỡ, hoàn toàn mất đi ý muốn sống sót.

Chỉ cần một đệ tử bình thường tới cũng có thể làm nàng bị thương. Nếu lại thêm một nhóm người như thế này…

Khụ khụ! Đương nhiên không phải hắn tin mấy cái lời nói của Sở Thanh Xuyên, nhưng… Ra tay với một người bị thương thì quả thực là không có võ đức.

Nghĩ vậy, hắn nhướng mày:

"Như vậy đi, các ngươi ở lại đây trông coi. Không được để bất kỳ ai tìm Hứa Vãn Từ gây rắc rối."

Sau khi nói xong câu đó, hắn rốt cuộc giãn cặp mày ra.

Sau khi tùy tay ném ra một lọ đan dược thất phẩm, hắn chậm rì rì bước về phía trước:

"Nhớ kỹ, không được để lọt dù chỉ là một con ruồi!"

Nhìn lọ đan dược, mặt Lưu Cường cười đến hằn cả nếp nhăn:

"Rõ, thưa thiếu gia!"