Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 32: Đã không cần

Đối với Hứa Vãn Từ mà nói, cây Huyễn Nhan có lẽ chỉ là một cái vọng tưởng vĩnh viễn cũng không thể đạt thành.

Đoạn Tử Duy hít sâu một hơi:

Cây Huyễn Nhan này, hắn không thể đổi, nhưng không đại biểu hắn không thể cải tạo cây Huyễn Nhan này!

Nghĩ đến đây, hắn thành thạo mà tìm tòi linh bảo có thể làm linh thực thăng cấp trong ngọc bội trữ vật.

Ngay lúc hắn móc ra một lọ nước suối Thanh Hóa tuyền, một giọng nói cực nhẹ bỗng nhiên vang lên:

“Không cần.”

Hứa Vãn Từ nhìn cây Huyễn Nhan to như thế, hơi hơi rũ mắt, trong giọng nói mang theo nỗi buồn tận xương:

“Đã không cần.”

Đoạn Tử Duy nghe thấy nàng nói vậy, đáy lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác chua xót xưa nay chưa từng có.

Là bởi vì đã biết chuyện thần hồn của người kia đều tiêu tán, cho nên không muốn lừa bản thân nữa sao?

Từ đầu đến cuối, tầm mắt của Hứa Vãn Từ đều không dừng ở trên người Đoạn Tử Duy, cảm xúc của nàng chỉ lộ ra ngoài trong nháy mắt, khi lại mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói của nàng đã khôi phục sự bình tĩnh xa cách ban đầu:

“Đoạn thiếu gia, mấy thứ trong sân này……”

Nàng nói còn chưa nói xong, Đoạn Tử Duy đã nhận ra cái gì.

Bước chân của hắn bay nhanh, nhanh như chớp mà chạy khỏi sân, giọng nói vẫn văng vẳng trong sân:

“Tự dưng ta nhớ ra còn có việc gấp, đi trước!!”

Hứa Vãn Từ nhìn bóng lưng của Đoạn Tử Duy, sắc mặt như cũ, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng biết trong tay Đoạn Tử Duy có rất nhiều thiên tài địa bảo, nói không chừng, trong đó thật sự có thứ gì có thể làm cây Huyễn Nhan thăng cấp.

Thăng cấp cây Huyễn Nhan, có quá nhiều điều không thể khống chế.

Nàng không thể để lại bất kỳ đồ vật gì có thể bại lộ lời nói dối của nàng ở bên người.

Nhưng mà ——

Nàng nhìn lướt qua sân nhỏ rực rỡ lên hẳn kia, cho dù nàng biết Đoạn Tử Duy có sở thích ném linh thạch, cũng không thể không cảm thán:

Thật là…… Lắm tiền hào phóng.

Bị đánh giá là lắm tiền hào phóng, Đoạn Tử Duy chạy một mạch khỏi sân nhỏ của Hứa Vãn Từ, lo sợ nàng sẽ yêu cầu hắn thu hồi lại những linh bảo mà hắn vừa ‘ném’ ra.

Đùa à!

Đoạn thiếu gia hành tẩu trong Tu Tiên giới nhiều năm như vậy, đồ đã ném ra thì không bao giờ có chuyện thu hồi lại!

Sau khi chạy cách sân nhỏ của Hứa Vãn Từ một đoạn, hắn mới dừng lại bước chân, điều chỉnh lại nhịp thở.

Nhìn xung quanh không thấy ai liền giả vờ thong thả, chỉnh trang y phục rồi bước đi với dáng vẻ ung dung, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra mà đi xa.