Dòng máu chảy xuống theo khe cửa.
“Là ai chết?” Lâm Chiêu bị dọa đến suýt bật khóc, gương mặt của Phán Phán và Kiều Vũ Tề cũng trắng bệch không còn giọt máu.
Giản Không từ từ ngẩng đầu, cậu nhìn Chu Đạt, dùng khẩu hình hỏi gã ta: “Anh nhìn thấy cái gì?”
Gã ta vẫn đang ngồi cạnh cửa, nhìn qua có vẻ hiền lành, nhưng trong khe hở giữa những ngón tay đặt trên mặt đất lại có vài sợi tóc đen.
“Mày chơi tao?” Chu Đạt tức đến phát điên, nắm lấy tay Giản Không thật chặt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn không ngừng xuất hiện bình luận.
“Người mới này cũng thật trâu bò! Dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đồ Tể, đúng là không biết trời cao đất dày.”
Ngay sau đó, hành động của Giản Không khiến tất cả càng thêm kinh hãi.
“Trời ơi! Cậu ta định làm gì vậy?”
Dao găm của Chu Đạt vừa kề sát vào cổ Giản Không, đã bị cậu né tránh, cậu nắm ngược lại tay Chu Đạt, lật người đè gã ta xuống đất.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt tay Chu Đạt, ép gã ta cắt tay lấy máu, cảnh tượng đó khiến người ta lạnh sống lưng.
“Thả tao ra!” Chu Đạt hoàn toàn mất kiểm soát, cố gắng vùng vẫy, dùng tay còn lại nắm lấy dao găm đâm về phía Giản Không. Tuy nhiên, khi ánh mắt gã ta đối diện với ánh nhìn tràn đầy phấn khích của Giản Không, gã khựng lại.
Trong mắt Giản Không tràn đầy hưng phấn. Rõ ràng là người sắp chết nhưng lại kích động hơn kẻ muốn gϊếŧ người.
Nỗi sợ trong lòng Chu Đạt dâng lên, thiếu chút nữa làm rơi dao găm.
Mà là Giản Không cũng thuận tay nắm lấy tay Chu Đạt, thấm máu gã ta viết bốn chữ lên cửa: "Thất Lạc Chuyến Bay."
Sau đó, cậu gạch bỏ chữ “Thất” và viết lại thành chữ “Thi.”
"Thi Lạc Chuyến Bay."
“Thi thể vừa nãy bị người ta treo lên trên cửa, sau đó rơi xuống mặt đất.” Giản Không viết xong thì bình tĩnh quay đầu nói với mọi người. Nhưng giọng nói bình tĩnh của cậu lại làm bốn người khác trong khoang hạng nhất sợ trắng mặt.
Thông báo từ hệ thống: "Cốt truyện được khôi phục 20%."
Cùng lúc đó, tên phó bản đột nhiên thay đổi, từ chữ màu lam bình thường biến thành hàng chữ máu đỏ tươi.
Chữ đầu tiên trong “Thất Lạc Chuyến Bay” biến thành chữ “Thi.”
Trong đầu Giản Không hiện lên thông báo: “Chúc mừng người chơi Giản Không đã dẫn đầu trong việc khôi phục tên thật của phó bản, nhận được 1000 điểm tích lũy và mở khóa cửa hàng cấp sơ cấp.”
Phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung.
“Người mới này quả là quái vật, phó bản này đã mở mấy chục lần rồi. Đây là lần đầu tiên có người khôi phục được tên thật của phó bản. Chẳng lẽ đây là tuyển thủ theo hệ trí lực?”
“Biết đâu chỉ là may mắn, độ khó của phó bản này quá cao. Hơn nữa dù cậu ta thông qua thì đã sao, cậu ta cũng không thể trốn thoát sự đuổi gϊếŧ của Chu Đạt, đừng quên kỹ năng của thanh dao găm kia!”
Dù trong phòng phát sóng trực tiếp nói gì, Giản Không hoàn toàn tập trung vào cốt truyện.
Xem ra, sắp tới sẽ có một cuộc chạy trốn sinh tử.
Giản Không nhéo cánh tay ốm yếu như cọng bún của mình, thở dài. Bây giờ sức chiến đấu của cậu quá yếu, chỉ có thể đánh chết một mình Chu Đạt.
Xem ra cần tìm một cái đùi để ôm.
Kiều Vũ Tề bên kia cũng dần lấy lại bình tĩnh sau cơn sợ hãi. Cốt truyện thúc đẩy cậu ấy phải hành động, ngay cả Giản Không còn tìm thấy manh mối, cậu ấy không thể ngồi yên chờ chết!
Chắc chắn là khoang hạng nhất đã hết manh mối, cậu ấy muốn đi ra phía sau khoang hạng nhất để tìm thử.
“Anh không sợ hãi sao?” Phán Phán nhỏ giọng hỏi cậu ấy.
“Sợ chứ, nhưng dù sao cũng phải tìm cách thông quan! Anh đoán chỗ này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.” Vốn dĩ Kiều Vũ Tề định đi một mình, nhưng Giản Không và Lâm Chiêu lại đồng loạt bước theo sau cậu ấy.
“Hai người cũng muốn đi sao?”
Lâm Chiêu lắc đầu: “Tôi muốn đi WC.”
“…… Vậy cô phải cẩn thận.”
Vì vậy, Kiều Vũ Tề dẫn theo Giản Không và Lâm Chiêu đi phía trước.
Chu Đạt cũng đứng lên, gã ta không muốn đợi nữa, sự sỉ nhục lúc nãy làm gã ta muốn gϊếŧ Giản Không ngay lập tức! Nhưng chưa đi được hai bước, Giản Không đã quay đầu nhìn gã ta. Rõ ràng Giản Không là người mù, nhưng ánh mắt của cậu lại khiến gã ta rợn tóc gáy.
Bất chợt gã nhớ lại lúc nãy, luôn cảm thấy Giản Không khác thường. Gã ta có chút kiêng kị, lại lặng lẽ ngồi lại vào ghế.
Cửa đi đến khoang phổ thông đằng sau khoang hạng nhất vẫn đang khóa như cũ. Trước khoang phổ thông còn treo màn, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cũng may, cửa đến toa ăn và phòng WC đều đang mở.
Kiều Vũ Tề cẩn thận bước lên xem thử, đồ ăn và thức uống vẫn còn tươi mới. Phòng WC được dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Đây là muốn chúng ta tự sinh tự diệt sao?” Kiều Vũ Tề lẩm bẩm một câu.
Giản Không cũng đã sờ theo vách tường đi đến trước cửa khoang phổ thông.
Cậu chắc chắn đã nghe thấy tiếng bước chân tiếp viên hàng không đầu tiên từ đây đi ra. Cho nên, dù cô ta là người hay quỷ, cũng chỉ có thể đi tới khoang phổ thông.
Xem ra bí mật đang được dấu trong khoang phổ thông.
Giản Không áp sát vào cửa, ngửi thấy mùi nước sát trùng từ phía sau cửa.
Đột nhiên, Giản Không nghe một tiếng “rầm”. Giản Không quay đầu lại thì mơ hồ nhìn thấy Lâm Chiêu chạy từ phòng WC về khoang hạng nhất.
Có vẻ như cô ấy đã trải qua một chuyện kinh khủng.
Hệ thống nhắc nhở: “Theo thiết lập cốt truyện, cậu nên nhanh chóng chạy tới an ủi cô ấy.”
Tuy nhiên, Giản Không hoàn toàn phớt lờ thông báo này. Thay vào đó, cậu sờ theo tay nắm cửa đi vào phòng WC.
Phòng WC trên khoang hạng nhất rất lớn, vì là chuyến bay đường dài nên bên trong còn có cả phòng tắm, có một cái bồn tắm rất lớn.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa của Lâm Chiêu, đặc biệt là xung quanh bồn tắm, mùi hương rất nồng nặc.
Giản Không bước đến kiểm tra bồn tắm. So với bồn tắm thông thường, chiếc bồn này nông hơn nhiều, cũng hẹp hơn. Nhưng nó lại dài hơn bồn tắm bình thường rất nhiều. Nó giống như một chiếc quan tài đặt sát tường.
Trong thế giới thực, Giản Không từng tham dự một khóa học thực nghiệm tại học viện pháp y. Cậu nhớ rất rõ, trong các khóa thực tiễn những thi thể dùng để thực hành giải phẫu thường được đặt trong các thùng chứa tương tự, bên trong ngâm đầy formalin.
Giản Không cúi đầu, khẽ ngửi thử mùi bên trong bồn tắm..
Một con mắt ác độc đột nhiên xuất hiện ở lỗ thoát nước của bồn tắm, nhìn chằm chằm Giản Không.
Phòng phát sóng trực tiếp, cảnh này làm người xem cảm thấy rất phấn khích.
“Ban ngày ban mặt đã gặp phải cảnh này? Không hổ danh là phó bản khó nhất cho người mới.”
“Từ từ, sao cậu ta lại bình tĩnh như vậy?”
“Á! Cậu ta là người nữa mù, căn bản không nhìn thấy!”
Trong trò chơi, Giản Không còn đang nhìn thẳng vào tròng mắt.
Con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Không, tròng trắng mắt đỏ ngầu, phủ đầy mạch máu.
Hệ thống: Kiến nghị người mới không nên nhìn vào mắt ác quỷ quá lâu.
Giản Không suy nghĩ một lúc, sau đó cầm lấy nút bịt cống, thẳng tay bịt lỗ thoát nước lại.
Sợ bịt không chặt, cậu còn dùng sức xoay tròn.