Gió trên sân thượng dường như cũng bị câu nói ấy làm cho sững lại, mọi người đều ngơ ngác nhìn Mạnh Xu Nghiên đang rưng rưng nước mắt.
Áo đồng phục trắng từ trên đùi thiếu niên trượt xuống, vừa vặn che đi bàn tay đang ôm lấy chân anh của cô.
Nhân cơ hội, Mạnh Xu Nghiên véo nhẹ vào phần thịt trên chân anh, ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt không tì vết, cười nịnh nọt: “Bạn trai à, anh nói có phải không?”
Kỷ Dạng vốn đã nói xong lời thoại, đang chờ xuống sân khấu, đối mặt với chuyển biến đột nhiên tới này có chút ngây ngốc, mãi đến khi bắp chân truyền đến cơn đau, anh mới nhíu mày, tiếp tục lạnh mặt nói: “Tôi không...”
“Ây da, không phải chỉ là chưa mua cho anh chiếc xe máy kia thôi sao.”
“Ngày mai liền mua cho anh mà, đừng giận em nữa nhé.”
Phần thịt trên bắp chân lại bị véo thêm một cái.
Kỷ Dạng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang không ngừng ra hiệu cho mình, những giọt nước mắt trong suốt đang xoay tròn trong đó, chực rơi lại không rơi.
Anh cúi xuống nhặt áo khoác đồng phục và sách lên, nhúm tóc đỏ vô tình quét qua vầng trán trơn bóng của Mạnh Xu Nghiên, liếc qua đôi tay càng nắm càng chặt kia, rồi đứng thẳng dậy định rời đi.
Nhưng vừa bước ra chân phải, anh liền cảm nhận được chiếc quần đồng phục trên người mình đang trong tình trạng nguy hiểm, thậm chí còn có xu hướng từ từ tuột xuống.
Kỷ Dạng siết chặt quyển sách trong tay, đầu ngón tay trở nên trắng nhợt, sau đó lại đột ngột buông lỏng, trong lòng hung hăng ghi sổ chuyện này.
“Các người còn việc gì nữa sao?”
Thiếu niên vắt áo đồng phục lên vai một cách tùy ý, đứng ở phía trước với tư thế như đang bảo vệ, hàng mày hơi chau lại, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo, dường như rất bất mãn với những kẻ đang bắt nạt bạn gái mình.
Mà bên cạnh chân thiếu niên, Mạnh Xu Nghiên nhìn đám chị Hồng với vẻ mặt đầy đắc ý, không hề sợ hãi mà nói: “Nếu hiện tại tụi mày biết sai, tao có thể bỏ qua chuyện cũ. Bằng không, tụi mày cứ chờ đến đồn công an đi!”
Nhưng chị Hồng cũng không phải là người dễ bị dọa sợ, chỉ có điều cô ta thật sự e ngại thiếu niên trước mặt.
Phải biết rằng, gia thế của học sinh lớp 15 không phú cũng quý, ngay cả giáo viên cũng không dám quản nhiều. Quan trọng nhất chính là, bọn họ cực kỳ bênh vực người mình, động vào một người là động đến cả đám.
Chẳng qua là Mạnh Xu Nghiên mà thôi, không đáng để bọn họ chọc vào đám bá vương kia.
Huống hồ, thiếu niên này chẳng lẽ có thể bảo vệ Mạnh Xu Nghiên mãi sao?
Chỉ là, vẻ mặt đắc ý của Mạnh Xu Nghiên lúc này thật sự quá đáng ghét. Chị Hồng nhìn về phía thiếu niên, nhắc nhở: “Cậu có biết Mạnh Xu Nghiên gần đây cứ quấn lấy không buông Tư Diệp lớp 1 không? Cẩn thận kẻo cô ta cho cậu đội nón xanh đấy.”
“Nón xanh?” Kỷ Dạng cúi đầu nhìn thoáng qua người nào đó bên chân mình, đổi lại nhận được một nụ cười e thẹn của đối phương.
Kỷ Dạng lập tức dời ánh mắt, nói với chị Hồng: “Ừm, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Chỉ thế thôi sao?
Chị Hồng ngớ người, vẻ mặt phức tạp đánh giá Mạnh Xu Nghiên.
Nhìn không ra nha, cô nàng nhà giàu mới nổi này cũng có chút thủ đoạn, chân giẫm hai thuyền mà vẫn có thể bình tĩnh, thản nhiên như vậy.
“Chúng ta đi.” Chị Hồng hậm hực trừng mắt nhìn Mạnh Xu Nghiên, rồi dẫn theo đám người rầm rập rời khỏi sân thượng.
Mặt trời buổi trưa chiếu gay gắt nhất, toàn bộ sân thượng chỉ có chỗ Kỷ Dạng đang đứng là có bóng râm che phủ.
Cơn gió trước đó ngừng thổi giờ lại lưu chuyển, mang theo hơi nóng hầm hập phả vào người.
“Có thể buông tay chưa? Nóng quá.”
“Ách... được.”
Không còn người xung quanh, bầu không khí giữa hai người bỗng có chút xấu hổ.
Kỷ Dạng đang cảm thấy bực bội, bởi vì suất diễn của anh bị tăng thêm một cách vô cớ.
Ngoài cảnh vừa rồi, vài ngày sau anh còn phải đi qua một con hẻm nhỏ, nhìn thấy nữ phụ lại bị người chặn ở nơi đó, buông xuống một câu bỏ đá xuống giếng.
Vốn dự định ngày mai ra nước ngoài chơi, giờ xem ra phải hoãn lại mấy ngày.
“Này, cảm ơn nhé. Vừa rồi tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nếu bị bọn họ lôi đi thật, chắc tôi sẽ bị đánh đến hỏng mặt mất.” Mạnh Xu Nghiên đứng dậy, chỉnh lại váy, sau đó đưa một ngón tay ra, chọc chọc vào thiếu niên đang quay lưng về phía mình.
“Tôi nói thật đấy, ngày mai sẽ mua xe máy cho cậu, cậu đừng nóng giận nữa nhé?”
Kỷ Dạng chẳng buồn để ý đến cô, nhấc chân rời khỏi sân thượng.