Cẩn thận hồi tưởng lại đoạn miêu tả này trong tiểu thuyết, Kỷ Dạng chọn một chiếc ghế còn tạm coi là dùng được từ đống bàn ghế cũ nát. Sau khi ngồi xuống, anh duỗi thẳng chân dài ra, xác nhận rằng lát nữa nữ phụ có thể giẫm lên, rồi hài lòng lấy sách đậy lên mặt, bắt đầu ngủ.
Chẳng bao lâu sau, từ cầu thang vọng lên tiếng nói chuyện khe khẽ.
“Các cậu nói Tư Diệp hẹn gặp tôi ở đây sao? Không phải đang lừa tôi đó chứ?”
“Đã đến đây rồi, cậu lên xem thử chẳng phải sẽ biết sao.”
“Hơn nữa, chúng tôi lừa cậu cũng có chỗ tốt gì đâu.”
Theo sau đó, cánh cửa sắt nặng nề bị đẩy ra.
Cơn gió mang theo hơi nóng lập tức ập vào mặt Mạnh Xu Nghiên, cô dùng tay đè xuống làn váy bị gió vén lên, rồi lấy gương ra chỉnh lại mái tóc có chút rối.
Đứng phía sau cô là vài nữ sinh cao ráo mặc đồng phục, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
Một trong số đó vươn tay, đẩy mạnh Mạnh Xu Nghiên còn đang soi gương lên sân thượng, khiến cho cô lảo đảo, thỏi son môi mới mua cũng bị rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
“Các người làm gì vậy?” Mạnh Xu Nghiên giận dữ, đó chính là cây son phiên bản giới hạn mới nhất mà cô vừa mua, mới chỉ dùng được một lần!
“Làm gì ư? Ha hả, mày lập tức sẽ biết thôi.”
Một nữ sinh ở lại giữ cửa, những người còn lại tiến lên vây quanh Mạnh Xu Nghiên.
Mạnh Xu Nghiên cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, thẹn quá thành giận quát: “Các người dám lừa tôi!”
Bộ dạng nổi trận lôi đình của cô chọc mấy nữ sinh kia cười lớn, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Tao nói này, Mạnh đại tiểu thư, với chỉ số thông minh như mày, làm sao còn dám mơ mộng Tư thiếu gia để ý đến mày cơ chứ.”
“Nhìn trúng mày còn không bằng nhìn trúng tao đâu.”
Mạnh Xu Nghiên hừ lạnh, mở ra chế độ miệng độc: “Mày á? Có tiền không? Có sắc không? Hay là muốn dựa vào hai lạng thịt trước ngực để Tư Diệp chú ý đến mày?”
Nữ sinh kia tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Quả nhiên là nhà giàu mới nổi đến từ nông thôn, không có giáo dưỡng.”
Mạnh Xu Nghiên vuốt nhẹ mái tóc, gương mặt dưới ánh nắng trắng đến phát sáng. Cô cười khẩy: “Xem thường nhà giàu mới nổi? Hay vẫn là hận chính mình không có số làm người giàu?”
“Hừ, miệng lưỡi sắc bén. Để tao xem lát nữa cái miệng này của mày còn nói được hay không.”
Ngón tay đang cuộn tóc của Mạnh Xu Nghiên khựng lại, nhìn mấy người kia dần tiến lại gần mà nuốt nước bọt.
Cô bước lùi về góc, không có để ý đến mặt đất, thời điểm một nữ sinh vung tay định tát vào mặt cô, không biết dưới chân giẫm phải thứ gì, Mạnh Xu Nghiên trượt chân, ngã nhào xuống đất.
“Bịch” một tiếng, cái gáy của cô đập mạnh xuống sàn.
Cái tát bị trượt, nữ sinh có chút không vui.
Khi cô ta cúi người định kéo Mạnh Xu Nghiên dậy để tiếp tục đánh, đột nhiên một quyển sách ngữ văn rơi xuống ngay trước mặt.
Nữ sinh ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt đẹp mang theo sự lạnh lẽo của thiếu niên. Trong mắt cô ta thoáng qua một tia kinh diễm, động tác không khỏi đình trệ.
Tầm mắt Kỷ Dạng lướt qua từng khuôn mặt bọn họ, vẻ mặt lạnh như băng, “Làm ồn đủ chưa, các người làm phiền đến giấc ngủ của tôi.”
Thiếu niên rõ ràng sở hữu một khuôn mặt vô hại, nhưng sự lạnh lẽo nơi đáy mắt lại đâm thấu đến xương tủy người khác.
“Cậu...”
“Chị Hồng, hình như cậu ấy là học sinh lớp 15.”
Vừa nghe đến lớp 15, nữ sinh được gọi là chị Hồng liền ngậm miệng, ra hiệu cho bọn họ mang Mạnh Xu Nghiên đi.
Thấy Kỷ Dạng không thèm liếc nhìn Mạnh Xu Nghiên đang nằm trên mặt đất lấy một lần, các nữ sinh lúc này mới dám hành động, chậm rãi vươn tay về phía cô.
“Á, đau quá...” Mạnh Xu Nghiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cái ót còn đau muốn chết.
Mở mắt ra, nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, cô cảm thấy có chút quen thuộc. Lại ngẩng đầu lên, trông thấy mấy khuôn mặt đã khắc sâu trong ký ức, cô chợt bừng tỉnh.
Đây là, cô trọng sinh trở lại sao?
Nhớ lại cơn ác mộng bị mấy nữ sinh này đánh đập tơi bời, Mạnh Xu Nghiên không khỏi run rẩy. Thấy mấy đôi tay sắp chạm vào mình, cô cắn răng, nghiêng người ôm lấy một cái chân dài, lớn tiếng hét lên:
“Bạn trai tao là đại ca của mười mấy con phố, bọn mày dám động đến tao thử xem!”
Nhóm nữ sinh ngây người.
Kỷ Dạng, người bị ôm chặt lấy chân: “???”
Cô có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa?