Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Chương 5: Rồng Hư

Phó Ứng Tuyệt vốn là người tự luật và cảnh giác vô cùng, tự nhận việc giữ tâm thế phòng bị mọi tiếng gió động cỏ lay xung quanh là tố chất cơ bản của bậc đế vương.

Nhưng hôm nay kẻ xấu này quả thật có bản lĩnh, mãi đến khi không thở được, cảm giác nghẹt thở trong l*иg ngực dâng lên, hắn mới nhận ra.

Trong giấc mộng, đại não lập tức tỉnh táo, mắt chưa mở ra thì tay đã nhanh như chớp tung chiêu, nhắm thẳng huyệt mệnh môn của kẻ xấu trên người mà ra tay.

“Vυ't” một tiếng, kẻ xấu liền bị chế ngự trong tay hắn.

Kẻ xấu rõ ràng bị dọa sợ, cứng đờ không động đậy.

Phó Ứng Tuyệt khóe môi đỏ sẫm khẽ nhếch: “Sống...” vừa không nhịn được, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng lời còn chưa dứt…

“Oa oa a a…”

Tiếng khóc non nớt, mềm mại như sữa khiến Phó Ứng Tuyệt bỗng khựng lại.

Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra mình có lẽ đã bắt phải thứ gì rồi.

Mắt chợt mở to.

Quả nhiên.

Thứ đáng thương đang bị hắn giữ chặt với đôi mắt to đẫm lệ lăn từng giọt, gào khóc thảm thiết, không phải bé lùn hắn sinh ra tối qua thì là ai?

“Hư! Hu hu a hu hư!”

Còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị gõ nhẹ, theo sau đó là giọng nói lo lắng của Tô Triển: “Bệ hạ, có chuyện gì xảy ra?”

Giữa tẩm điện của đế vương đột nhiên truyền ra tiếng khóc trẻ con, nếu thật sự có chuyện, họ e là không gánh nổi mất.

Phó Ứng Tuyệt mắt nhanh tay lẹ che miệng bánh bao nhỏ lại, cất giọng: “Không có gì.”

Bé lùn nhỏ bé khóc đến đáng thương, nay lại bị bịt miệng, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

“Ưm ưm, hu hu hu.”

Buông ra, rồng hư, rồng hư!

Phó Ứng Tuyệt đau đầu: “Đừng khóc nữa, đừng khóc.”

“Ta không biết là con mà.”

Nhưng bé lùn thế nào nghe được đạo lý, hàng mi đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng.

Phó Ứng Tuyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng bất lực như thế này, đánh không được, dỗ lại chẳng xong.

“Đừng khóc!” Giọng nói chợt nghiêm khắc.

“Ưm hu hu a.”

Ngay lập tức lại phải dịu giọng: "Đừng khóc nữa, đừng khóc, để con đánh lại có được không?”

Giữa tẩm điện rộng lớn vang vọng tiếng dỗ dành bất lực của bậc đế vương.

Không biết câu nào có tác dụng, bé lùn sụt sùi một hồi rồi dần ngừng khóc, đôi mắt trong veo bị nước mắt rửa qua, chăm chú nhìn người trước mặt đang bó tay chịu thua.

Phó Ứng Tuyệt kín đáo thở phào: "Không khóc nữa à? Vậy ta buông tay, thật không khóc nữa chứ?”

Cơn tủi thân qua đi, bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Bàn tay lớn rời khỏi mặt, trên tay đầy nước mắt.

“Đồ mít ướt.”

Hắn tiện tay rút một tấm khăn lau sạch sẽ, tiện thể lau luôn gương mặt đẫm lệ.

Lúc không khóc thì lại rất ngoan, ngửa đầu để hắn hành động, dù người trước mặt ra tay thô bạo cũng không tránh né.

Chỉ mang theo giọng khóc chưa tan, nói một câu: “Đau đau.”

Phó Ứng Tuyệt động tác vụng về, xưa nay chưa từng hầu hạ ai như thế: “Ta sẽ nhẹ tay.”

Cuối cùng cũng xử lý xong, việc nhỏ nhặt như thế mà khiến Phó Ứng Tuyệt cảm thấy mệt mỏi quá đỗi.

Một lớn một nhỏ cứ thế ngồi trên giường nhìn nhau, chẳng nói một lời.

Cuối cùng Phó Ứng Tuyệt phát giác điều gì không đúng, khẽ ồ lên: “Sao lớn lên rồi?” Vừa nãy tay chân lóng ngóng chẳng để ý, tối qua còn chẳng lớn hơn quả bóng là bao, nay đã là hình dạng đứa bé ba bốn tuổi giống như trong mộng hắn thấy.

“Rồng nhỏ các con đều ngủ một giấc liền lớn thế sao?”

Bánh bao nhỏ nghe không hiểu, chỉ nghe thấy rồng hư gọi bé rồng nhỏ, liền non nớt đáp lại một tiếng: “Ngao~~”

Phó Ứng Tuyệt khẽ cốc đầu bé một cái: "Hú hét cái gì?”

“Rồng hư!” Bứ lùn gọi hai từ này nhiều nhất, mở miệng liền là rồng hư rồng hư.

“Biết nói rồi à?” Phó Ứng Tuyệt lại hỏi: "Ta là phụ thân con.” Suốt ngày gọi rồng hư rồng hư, thật chẳng biết lớn nhỏ gì cả.

Bé lùn quả thật nghe lời, đáp lại: “Cha hư.”

“......”

Bánh bao nhỏ vốn mau quên, chưa đầy chốc đã không nhớ rõ phụ thân mình vừa rồi đối xử với mình thế nào, tay chân cùng lúc bò lên người hắn,

“Bồng, bồng con, bồng chật chật.” Bé lùn tựa như trước đây ít mở miệng, nay vẫn còn đang bập bẹ tập nói, giọng điệu ngọng nghịu không rõ.

Phó Ứng Tuyệt nghe mà nhíu mày, đưa tay thắt chặt lại long bào lỏng lẻo đang khoác trên người nàng: "Phó Cẩm Lê, gọi là Phó Cẩm Lê.”

“Ưm ưm, Nê! Tiểu Nê!”

Tiểu Phó Cẩm Lê mới được đặt tên ôm lấy cổ cha hư, đã đáp bừa cho xong chuyện.

Phó Ứng Tuyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi.



“Bệ hạ, mời rời giường.” Giờ dần đã tới, Tô Triển ngoài cửa khẽ nhắc nhở.

Phó Ứng Tuyệt đáp một tiếng, nhìn xuống bé lùn đang nằm trên người mình mà khó xử.

Bất luận vì lý do gì, dù hắn hoàn toàn không để tâm, hình dạng hiện tại của bé cũng tuyệt không thích hợp xuất hiện trước mặt người ngoài.

Vì thế, hắn hạ giọng thương lượng: “Lát nữa ta ra ngoài, con ở đây một mình được không?”

Phó Cẩm Lê khua đôi chân mũm mĩm, nghe không hiểu lắm nhưng vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn: "Ngao~”

Phó Ứng Tuyệt thả màn che xuống, đảm bảo che kín mít rồi mới bước ra khỏi nội điện.

Đám cung nhân hầu hạ việc rửa mặt chải đầu đã cung kính cúi đầu đứng chờ.

Tô Triển vội bước lên, dâng khăn sạch.

Phó Ứng Tuyệt vừa lau tay, vừa nghĩ đến một chuyện khác: “Tô Triển.”

“Nô tài có mặt.”

“Hôm nay không cần theo trẫm vào triều, thay trẫm chuẩn bị vài bộ y phục nữ đồng, chừng...”

Phó Ứng Tuyệt suy nghĩ chốc lát, giơ tay ước lượng chiều cao, cảm thấy không đúng lại hạ thấp thêm chút: "Tầm này.”

Tô Triển hơi kinh ngạc, chỉ vài bộ y phục thôi mà phải đích thân vị thân cận của hoàng đế đi làm, trong lòng thầm nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều: “Dạ.”

Tâm tư hoàng đế đâu phải kẻ hoạn quan bọn họ có thể đoán thấu.

“Hôm nay tẩm điện đóng chặt, không cho phép bất kỳ ai vào.”

“Dạ.”

Cảm thấy sắp xếp đã đâu vào đấy nhưng Phó Ứng Tuyệt vẫn thấy không yên tâm, lúc rời đi còn ngoái lại nhìn về phía long sàng, mãi đến khi Tô Triển nhắc nhở mới chịu cất bước.

Hắn vừa rời đi, cửa điện cũng theo tiếng đóng lại.

Bé lùn nhỏ bé cuộn mình trên sàng, đôi chân trắng tròn đặt lên chăn gấm, hai tay bịt miệng, đôi mắt đen lúng liếng như đá mã não xoay tròn linh hoạt.

Cha hư nói rồi, không được nói, nếu không sẽ bị bắt đi.

Cho đến khi bên ngoài yên ắng, bé lùn vẫn giữ nguyên tư thế đó.