Chỉ thấy đường nứt càng lúc càng lớn, tựa như bên trong có vật gì đang ra sức đội lên.
Phó Ứng Tuyệt cứ thế chăm chú nhìn, nhìn cái vỏ trứng không ngừng gồ lên, cuối cùng…
Vỏ rơi ra.
Một gương mặt nhỏ trắng nõn, mịn màng như cục bột, trên đầu mọc hai chiếc sừng nhỏ với mái tóc bạc trắng.
Thân hình nhỏ hơn rất nhiều so với trước kia, trông giống như một tiểu tinh linh.
Nhóc ta vừa thấy ánh sáng nên vẫn còn ngơ ngác, nằm bò trong vỏ trứng lắc đầu vài cái.
Cuối cùng vẫn là một bàn tay lớn nhấc bổng bé lên.
Nhìn kỹ, bé lùn chợt nở nụ cười toe toét, hai tay nhỏ như đốt ngó sen giơ rộng về phía người trước mặt.
Rống xấu!
Rống xấu rốt cuộc cũng ấp được ta rồi!
Phó Ứng Tuyệt tỏ vẻ ghét bỏ, đưa bé ra xa một chút: "Ngươi quả thật nhẫn nại."
Ấp trứng lâu như vậy mới chịu ra.
Nhìn khuôn mặt ngày càng cách xa, tứ chi ngắn ngủn tròn trĩnh của bé lùn không ngừng vùng vẫy, hết sức bày tỏ sự bất mãn.
"A a!"
Rống xấu! Rống xấu! Không chịu ôm con của mình!
"Phá vỏ chui ra, đến cả nói cũng không biết à?" Ngày trước tuy nói năng mơ hồ nhưng ít ra cũng thốt được vài chữ, giờ chỉ toàn ê a á ớ.
"Ngươi vồ loạn cái gì?" Nói xong, hắn cũng chẳng để ý đến sự phản kháng của bé lùn, cầm lấy long bào bên cạnh phủ lên người bé, hóa ra bé lùn mới phá vỏ chui ra nên cả người trơn láng, không mảnh vải che thân.
Người đang giãy dụa bỗng chốc bị che khuất tầm nhìn, khựng lại một chút rồi lại duỗi tay đẩy ra, khiến tấm long bào phồng lên từng chỗ.
"A! Y a!"
Rồng xấu! Rồng xấu!
Miệng bé không ngừng ê a, kêu gào một hồi cũng chẳng rõ ràng được chữ nào, nhưng từ giọng điệu không khó nhận ra bé đang không ngừng tố cáo vị đại nhân trước mặt.
"Mắng cũng thật là khó nghe." Phó Ứng Tuyệt nhếch môi, đưa tay chọc một cái.
Bé lùn đang ngồi bên trong long bào bị chọc cho ngửa ra sau, nằm bẹp như một con rùa nhỏ, ê a mãi vẫn không bò dậy được.
Cho đến khi bé lùn giãy dụa đến mệt, hắn mới rộng lượng nhấc bé lên, dùng long bào bọc kín mít chỉ chừa lại cái đầu nhỏ.
Bé lùn vừa định phản ứng thì đã bị bó buộc tay chân, giống như một tiểu tằm nhân chỉ có thể lắc lư vài cái, Phó Ứng Tuyệt lại chọc bé ngã lăn xuống giường.
Bé lùn bị bọc kín, dù có giãy dụa cũng chỉ lăn qua lăn lại, cuối cùng lại tự chơi vui vẻ, vừa nằm vừa lắc lư, ê a không ngừng.
Nhìn cục bột nhỏ chơi đùa không biết chán, Phó Ứng Tuyệt nhỏ giọng: "Tốn công vô ích, chẳng giống ta chút nào."
"Ngươi tên là gì?" Hắn lại hỏi.
Cục bột nhỏ đang chơi chăm chú nên không để hắn đến hắn, tất nhiên, dù có nghe cũng chỉ ê a cả ngày chẳng nói được gì.
Phó Ứng Tuyệt vốn chẳng mong bé đáp, tự mình nói: "Không có tên à? Vậy để ta đặt cho."
Ra vẻ trầm tư một hồi: "Đời này của ngươi mang chữ Cẩm." Rồi ngẩng đầu nhìn bé, thân hình nhỏ bị bọc thành một quả cầu.
"Lê? Phó Cẩm Lê."
Nam nhân một chữ một chữ lặp lại, càng nói càng thấy hài lòng: "Được, gọi là Phó Cẩm Lê đi."
Bé lùn đang chơi đùa hăng hái hoàn toàn không hay biết, bản thân cứ như vậy mà tùy tiện bị đặt cho một cái tên sẽ theo mình suốt đời.
Chung quy vẫn là vừa mới phá vỏ, chơi được một lát đã không chịu nổi, mí mắt dần dần sụp xuống, buồn ngủ không chịu được.
Phó Ứng Tuyệt lại giở trò cũ nhấc bé lên, cục bột nhỏ vừa bị nhấc bổng lên đã ngơ ngác chớp mắt.
"A..."
Hắn tiện tay ném bé vào phía trong giường, bé lùn vừa chạm gối cũng chẳng quấy phá thêm, nghiêng đầu liền ngủ say.
Giày vò cả một đêm, Phó Ứng Tuyệt thở hắt ra, đến lúc này mới có thời gian kỹ càng nhìn cục bột nhỏ mà hắn đã dốc lòng bảo hộ ba tháng trời mới đợi được.
Ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ khẽ nhóp nhép, hai tay từ trong long bào chui ra nắm thành nắm đấm nhỏ đặt bên đầu.
Một đôi sừng rồng nho nhỏ, một đầu tóc bạc trắng.
Ai nhìn vào cũng nhận ra không phải người thường.
Hồi lâu sau, Phó Ứng Tuyệt khẽ cười kéo chăn lên, cũng xoay đầu ngủ mất.