“Lập khế ước, dùng thần thức kết nối là ổn định nhất."
Cố Thời Lê vừa nói vừa bận rộn không ngừng: “Nhưng thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn còn mờ mịt chưa khai mở, muốn lập khế ước với linh thú thì phải mượn ngoại lực, dùng Linh Thạch làm tâm trận để bày Trận Dẫn Linh.”
Y tiện tay đặt quả trứng yêu thú lên Linh Thạch đang lơ lửng rồi ra hiệu cho đồ đệ bước tới: “Nhỏ máu, sau đó dùng linh lực rót vào, dụ nó phá vỏ.”
Thịnh Tuyết Niên vừa nhấc chân định tiến lên thì bị y kéo áo giữ lại.
“Khoan đã.” Cố Thời Lê nắm lấy tay phải của đồ đệ, linh lực hóa thành một mũi kim khẽ đâm xuống, thấy một giọt máu đỏ sẫm tụ lại, y mới thả lỏng vẻ mặt: “Thế là được rồi, không được cắn tay.”
Thịnh Tuyết Niên khựng lại.
Hắn suýt quên chuyện lần trước phải nhỏ máu nhận túi trữ vật, làm sao sư tôn... Không đúng, sao sư tôn biết được?
Hắn nghi ngờ liếc sư tôn một cái rồi bước vào trong trận, rót linh lực vào. Dưới lớp vỏ trứng, một cái bóng quấn mình mơ hồ hiện ra, giống rắn mà không phải rắn, đỉnh đầu như có một chiếc sừng nhỏ.
Chiếc sừng đẩy tung vỏ trứng, một bóng trắng lao vụt về phía Cố Thời Lê. Đó là một con rắn trắng ngọc điểm chút phấn hồng non nớt, bị Cố Thời Lê tóm lấy bảy tấc, đang ra sức giãy giụa.
“Đã lập khế ước rồi, sao còn không chịu ngoan ngoãn?” Cố Thời Lê nhíu mày, lo lắng nhìn đồ đệ: “Ngươi thấy có chỗ nào không ổn không?”
Thịnh Tuyết Niên lắc đầu. Đợi y quay người đi, hắn mới khẽ xoa cổ tay mình, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.
Thật là... kỳ lạ...
“Kỳ lạ thật.” Cố Thời Lê trầm ngâm: “Trước khi phá vỏ, vì thiên tính nên hướng về tu sĩ mạnh hơn cũng không sao, nhưng đã lập khế ước rồi thì phải ngoan ngoãn mới đúng.”
Y dừng bước, quay đầu hỏi Thịnh Tuyết Niên: “Hay là, để ta mang nó qua chỗ sư bá ngươi xem thử?”
“Không cần.” Thịnh Tuyết Niên không thuận theo mà khẽ nói: “Đệ tử thấy nó không tệ, hay thử để sư tôn dạy bảo xem sao?”
“Cũng được, để xem nó có xứng với huyết mạch của mình không.”
Thịnh Tuyết Niên cúi đầu, thuận thế hỏi: “Sư tôn cảm thấy nó, hoặc nói đúng hơn là huyết mạch của nó rất hợp với đệ tử ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Cố Thời Lê nghiêm túc đáp: “Không có gì hợp với ngươi hơn nó đâu!”
Giao có thể hóa rồng, chẳng phải rất giống thân thế của đồ đệ y sao?
Y vừa dứt lời, con rắn nửa giao nửa xà nghe theo sự triệu hồi của Thịnh Tuyết Niên, lưu luyến bò trở lại rồi cuộn tròn trên cổ tay hắn.
Thịnh Tuyết Niên vuốt ve lớp vảy, bất chợt nói: “Đây là Mị Xà.”
Nụ cười trên mặt Cố Thời Lê thoáng cứng lại.
“Cái gì…”
Thịnh Tuyết Niên ngẩng lên, mỉm cười ngọt ngào: “Ta còn tưởng sư tôn không có hứng thú với ta nữa chứ. May thay… đồ nhi rất thích yêu thú này, cảm tạ sư tôn!”
Cố Thời Lê: “Không phải… cái này…”
Thịnh Tuyết Niên: “Sư tôn không cần nói nhiều, đệ tử hiểu mà.”
Hiểu cái quái gì chứ!
Cố Thời Lê nghẹn lời, ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một câu: “Đưa con rắn đây cho ta.”
Thịnh Tuyết Niên nói toàn lời thật lòng, khả năng truyền thừa của con rắn này rất hữu ích, tiến thêm vài bậc nữa thì ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không giải được độc của nó, rất hợp ý hắn.
Cố Thời Lê dịu giọng: “Đưa nó đây để vi sư xem kỹ một chút.”
Lúc này Thịnh Tuyết Niên mới chịu đưa lên, nhìn sư tôn lật qua lật lại con rắn cứ như chính hắn đang bị sư tôn chạm vào vậy.
Hắn mím môi nhịn tiếng rêи ɾỉ vì nhột, giấu nhẹm cảm giác bất thường do hắn và con rắn cảm ứng được với nhau.
Cố Thời Lê lẩm bẩm: “Sao lại thế này…”
Rõ ràng nó là giao, trông giống y như phụ thân nó, chỉ có điều màu nhạt hơn một chút. Giao phụ màu đen, còn nó trắng phớt hồng, có lẽ là giống nương nó.
Khoan đã… Màu giống nương nó?
Từ sâu trong trí nhớ, y bỗng lục ra được một loại rắn màu hồng nào đó. Mị Xà, giống như tên gọi của nó, chẳng bình thường chút nào. Loài nào cũng muốn giao phối, chẳng hề có cách biệt sinh sản, vì thế sinh ra vô số loài hỗn huyết kỳ quái.
Cố Thời Lê nhét con rắn vào tay áo rồi ngượng ngùng nói: “Để vi sư đổi con yêu thú khác cho ngươi.”
Thịnh Tuyết Niên trợn to mắt: “Nhưng đệ tử thích nó mà!”
Hắn biết nói thật cũng không lay chuyển được sư tôn, liền đáng thương nói: “Cả nó và đồ nhi đều không có cha mẹ, đồ nhi là con cá chình nhỏ sư tôn vớt lên từ vũng nước, còn nó là kẻ đáng thương sinh ra trong bí cảnh…”
Đúng vậy, đồ nhi cũng giống con rắn này, đều là giao cần hóa rồng.
Cố Thời Lê buồn bực xoa đầu đồ đệ, nói: “Ngươi chờ ở đây."
Ta đi tìm sư huynh hỏi thử.
____
Cố Thời Lê con chưa kịp đến cửa động phủ của sư huynh thì ánh mắt y đã đột nhiên trở nên sắc bén, rút trường kiếm khỏi vỏ.
“Ma khí?”
Y lập tức ẩn thân rồi lặng lẽ tiến vào trong. Bình thường lúc nhàn rỗi, Minh Hoa Linh Tôn không tọa thiền thì cũng là uống trà, hoặc là tu luyện dưỡng thần, thế mà hôm nay trên bồ đoàn lại trống không.
Dưới đất, bình trà vỡ nát, vết nước loang lổ vẫn chưa khô, ma khí càng đậm đặc hơn, từ sâu trong động vang lên một tiếng rên khe khẽ.
Trường kiếm của Cố Thời Lê còn nhanh hơn suy nghĩ của y, lập tức đâm thẳng vào nơi ma khí nồng nhất, nhưng lại bị một thanh niên áo đen bước ra từ bóng tối giơ tay ngăn cản. Người này gọi khẽ: “Sư thúc?”
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Cố Thời Lê buột miệng nói: “Ta không có sư điệt khi sư diệt tổ như ngươi."
Sau đó, trong đầu y mới hiện lên thông tin về người này.
Hắn là đại đệ tử của Minh Hoa Linh Tôn, tên là Mặc Thù, từ nhỏ đã theo sư phụ, nhưng mười năm trước từng đánh trọng thương Minh Hoa Linh Tôn rồi phản bội sư môn. Lần đó Minh Hoa Linh Tôn phải dưỡng thương suốt mấy tháng trời.
Cố Thời Lê càng căm ghét hơn, lạnh lùng nói: “Ngươi đã làm gì sư huynh ta?”
“Ta ư?” Sắc mặt của Mặc Thù thoáng dịu lại, trả lời: “Tất nhiên là cùng sư phụ ta…”
“Mặc Thù!”
Minh Hoa Linh Tôn vội vàng bước ra, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay sang Cố Thời Lê, dịu giọng hỏi: “Tiểu sư đệ, sao đột nhiên đệ lại đến đây?”
Ông ấy đi lại có chút kỳ quái, sắc mặt đỏ bừng quá mức. Gương mặt vốn đã trẻ trung lại càng giống như vừa bị ai đó bắt nạt, đôi mắt đỏ hoe như còn đọng nước.
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là do Mặc Thù! Tên này không chỉ lẻn vào, còn dám động tay động chân với sư phụ mình!
Ánh mắt Cố Thời Lê càng thêm sắc bén, hận không thể lập tức ra tay diệt trừ nghịch đồ này.
Nhưng Minh Hoa Linh Tôn lại thở dài, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Là ta gọi hắn về, có một số việc cần dặn dò.”
Sư phụ người ta đã nói như vậy, Cố Thời Lê cũng không tiện nói thêm, đành nhượng bộ vài phần, trừng mắt nhìn Mặc Thù thoát khỏi động phủ.
“Sao tự nhiên lại đến đây?” Minh Hoa Linh Tôn hỏi.
Cố Thời Lê thu ánh mắt về rồi đưa tiểu giao nhi ra trước mặt Minh Hoa Linh Tôn: “Tuyết Niên nói đây là Mị Xà.”
Minh Hoa Linh Tôn vô cùng bình tĩnh: “Có lẽ nó mang một chút huyết mạch, nhưng nếu cho ăn thịt yêu thú có huyết rồng thì huyết mạch của nó có thể nhanh chóng tiến hóa.”
Cố Thời Lê nhíu mày: “Không ảnh hưởng đến tâm tính chủ nhân chứ?”
“Không.” Minh Hoa Linh Tôn lắc đầu: “Mị Xà chỉ độc hại với người khác, nhưng đối với chủ nhân của nó thì độc này vô dụng, cứ yên tâm đi.”
Hơn nữa, theo Minh Hoa Linh Tôn thấy, khả năng Mị Xà ảnh hưởng đến tính cách của Thịnh Tuyết Niên còn thấp hơn khả năng Thịnh Tuyết Niên dạy hư nó.
Nghe vậy Cố Thời Lê mới yên tâm, mang tiểu xà trở về.
“Sư tôn phải ra ngoài một chuyến.” Y giải thích: “Sư bá ngươi nói, Mị Xà phải ăn thịt yêu thú chứa huyết rồng mới có cơ hội hóa rồng.”
Không có túi yêu thú, con rắn liền bò dọc theo cánh tay y, những lớp vảy lạnh buốt bị nhiệt độ cơ thể làm ấm, bò mãi đến gần ngực thì bị Cố Thời Lê dùng linh lực ngăn lại, đẩy ra ngoài.
Thịnh Tuyết Niên cúi mặt, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Hay là, sư tôn mang nó theo bên mình đi?”
Sau đó hắn ngẩng lên, mỉm cười ngọt ngào: "Như vậy sẽ tiện cho việc cho ăn hơn.”
“Ừm…” Cố Thời Lê nghĩ một lát: Cũng được.”
Thịnh Tuyết Niên lại đề nghị: “Nó thích nơi ấm áp, sư tôn để nó quấn trên người đi. Tiểu Bạch rất ngoan, không gây phiền đâu.”
Đồ đệ thật sự rất thích tiểu giao này, còn đặt cả tên rồi, lại còn cưng chiều nó như vậy.
Cố Thời Lê nghĩ thế, liền để con rắn quấn lên cổ tay.
Từ xa nhìn lại, vòng trắng ngọc trên cổ tay y thoáng như một chiếc xiềng xích kỳ lạ.