Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ

Chương 9: Dùng Thân Thể Của Sư Tôn Sưởi Ấm

Nước suối lạnh thấu xương, thân thể của đồ đệ còn lạnh hơn.

Dẫu biết rằng suối lạnh sẽ không gây tổn hại đến Thịnh Tuyết Niên ngay lập tức, nhưng Cố Thời Lê vẫn xót xa, gần như ôm trọn đồ đệ vào lòng, linh lực từ nơi da thịt chạm nhau chầm chậm truyền vào thân thể thiếu niên.

Cố Thời Lê hoàn toàn chuyên chú, không hề nảy sinh một ý niệm bất chính nào. Nhưng Thịnh Tuyết Niên thì không nhịn được, trong lòng tràn đầy suy nghĩ rối ren.

Sư tôn đặc biệt thu nhận hắn, còn truyền cho hắn công pháp âm dương hợp hoan. Trước đây người hành hạ hắn đủ kiểu, sau lại nói muốn dưỡng ta thành một nam tử tài hoa, ngọc thụ lâm phong rồi mới tùy ý đùa bỡn.

Rõ ràng sư tôn rất hài lòng với hắn.

Chính là như vậy, chắc chắn sư tôn vừa muốn nuôi hắn lớn để thưởng thức, vừa không kìm được mà tham luyến sắc đẹp của hắn nên mới vừa hành hạ vừa giả bộ yêu thương.

Thịnh Tuyết Niên không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn thấy yên lòng.

Thật tốt quá! Dựa theo tình thế này, chỉ cần vài năm nữa, hắn nhất định có thể leo lên giường của sư tôn!

Nghĩ như thế, hắn không khỏi rục rịch. Lòng bàn tay đặt trên ngực sư tôn, lén lút vuốt ve mấy lần, sau đó bàn tay dần dịch xuống eo, dò dẫm về phía dưới.

Một bàn tay mạnh mẽ lập tức nắm lấy cổ tay hắn. Cố Thời Lê đỏ mặt trừng mắt nhìn: “Ngươi làm cái gì vậy?!”

Thịnh Tuyết Niên bị sắc đỏ trên mặt sư tôn làm cho ngẩn người. Trong lòng nghĩ, sư tôn không phạt ta, hẳn là vừa lòng với hành động của ta. Hắn bèn làm nũng: “Sư tôn, lạnh~”

Cố Thời Lê hoài nghi nhìn hắn rồi lại nhìn xuống ngực mình, sau cùng chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Thịnh Tuyết Niên. Y nhíu mày, đặt bàn tay ấy trở lại lên ngực mình: “Có thể dùng thân thể sư tôn để sưởi ấm, nhưng không được tùy tiện sờ soạng!”

Lúc trước, vì bị sư tôn ôm vào lòng nên Thịnh Tuyết Niên không nhìn rõ. Giờ đây, dưới ánh sáng của minh châu, ngực sư tôn hiện lên trong mắt hắn, trắng trẻo bóng bẩy như ngọc, rắn chắc nhưng cũng mềm mại. Không phải dáng người gầy gò thường thấy dưới lớp y phục, mà là những đường nét căng đầy, mạnh mẽ.

Hắn còn nhỏ, dẫu hiểu biết không ít chuyện tình sắc, nhưng cũng không nảy sinh tà niệm gì. Ngược lại, hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Thua rồi! Hoàn toàn thua rồi! Ngực của ta không đẹp bằng sư tôn!

Lòng tự tôn mong manh của thiếu niên tan nát, hắn buồn bực tựa vào ngực sư tôn, mang theo cả cơn giận dỗi mà nhắm mắt tu luyện.

Cố Thời Lê vốn là một nam nhân thẳng tắp như thép nguội, nghĩ đến việc đồ đệ sợ lạnh đã là chu đáo lắm rồi, sao mà hiểu nổi những suy nghĩ tinh tế này. Vì nhàn rỗi, y cũng nhập định tu luyện.

Linh lực từ từ xoay chuyển, bao quanh hai người. Đa phần linh lực hội tụ vào cơ thể người lớn tuổi hơn, một phần nhỏ được thiếu niên hấp thu, còn lại nhẹ nhàng lan tỏa qua những điểm da thịt chạm vào nhau.

Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã là hơn mười ngày.

Thịnh Tuyết Niên cảm thấy toàn thân mình ấm áp, thoải mái đến mức không muốn tỉnh lại. Trong trạng thái mơ màng, hắn dường như cảm nhận được một dòng chất lỏng ngọt ngào chảy vào miệng, theo phản xạ hắn há miệng nuốt xuống.

Cố Thời Lê đang ngậm một ngụm mật ong, cẩn thận dùng một ống ngọc đưa vào miệng đồ đệ. Trong lòng y đầy lo lắng.

Đồ đệ quả thực rất có thiên phú. Sau khi nhập định, linh lực không ngừng hội tụ, cơ thể cũng được hàn tuyền rèn luyện, kinh mạch mở rộng hơn trước, đây đều là những dấu hiệu tốt cho việc tu hành sau này.

Nhưng cơ thể của hắn còn quá yếu. Nếu cứ nhập định quá lâu mà không ăn uống gì thì sẽ tổn hại đến sức khỏe. Mà Thịnh Tuyết Niên là người y muốn bồi dưỡng thành một nam tử mạnh mẽ, sao có thể để hắn phát triển không đủ dinh dưỡng được?

Cố Thời Lê đã thử nhiều cách, cuối cùng chỉ còn cách dùng mật ong để bổ sung năng lượng cho đồ đệ. Y sợ đánh thức Thịnh Tuyết Niên, lại lo đưa quá ít mật thì không đủ.

Dùng miệng đút trực tiếp thì... tuyệt đối không!

Vì vậy, y phải cẩn trọng từng chút một, mắt luôn dán vào Thịnh Tuyết Niên, chỉ cần hắn có dấu hiệu tỉnh lại là y lập tức lùi ra xa. Đúng như dự đoán, mi mắt của Thịnh Tuyết Niên khẽ động.

Cố Thời Lê như con cá bị ném lên cạn, ngay lập tức bật ra khỏi suối, giả vờ bận rộn nhìn đông ngó tây.

Thịnh Tuyết Niên từ từ mở mắt, ngơ ngác nếm vị ngọt còn lưu lại trong miệng rồi quay đầu nhìn sư tôn đang đứng trên bờ với biểu cảm đầy nghi hoặc: “Vừa nãy…”

“Ngươi đã đạt tới Luyện Khí tầng hai!” Cố Thời Lê lập tức ngắt lời, nghiêm túc nói: “Ngươi đã dần thích nghi với cái lạnh của hàn tuyền này. Từ giờ hãy tập trung tu luyện. Đây là đan dược, nếu thấy không có tiến triển thì ra khỏi động!”

Dứt lời, y quay người bước đi, vội vã như đang chạy trốn.

Thịnh Tuyết Niên kêu lên: “Sư tôn, đợi đã!”

Cố Thời Lê dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì nữa?”

Thịnh Tuyết Niên nhìn thẳng vào l*иg ngực trần của sư tôn, nghĩ đến việc sư tôn ra ngoài với dáng vẻ như vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu. Không kiềm được, hắn hỏi một cách đầy chua xót: “Sư tôn vội vã như vậy, là muốn đi gặp ai sao?”

Nói xong, hắn lại thấy mình thật quá đáng, bèn rụt rè nhỏ giọng: “Người… vẫn chưa mặc y phục...”

Cố Thời Lê: "…"

Liên tục mười mấy ngày vừa rồi phải đút mật ong cho đồ đệ, cộng thêm luôn lo lắng bị hắn phát hiện nên trong lòng chỉ chăm chăm nghĩ về đồ đệ, đến mức y hoàn toàn quên mất tình trạng bản thân.

Y lúng túng, cứng đờ, rồi cố gắng làm ra vẻ bình thản, giải thích: “Trên đỉnh Tuyết Phong này chỉ có ta và ngươi. Không mặc y phục cũng chẳng sao.”

Y vừa dứt lời, ánh mắt của Thịnh Tuyết Niên liền sáng rực: "Vậy đồ nhi có thể…”

“Đừng có mà nghĩ lung tung!” Cố Thời Lê nghiêm mặt quát.

Nói xong, y không buồn nói thêm nửa câu, lập tức vận chuyển pháp lực, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài hàn đàm. Y vội lấy pháp y ra mặc, che đi cơ thể đang trần trụi của mình.

Trong động, Thịnh Tuyết Niên chạm tay lên môi mình, nhớ lại hương vị ngọt ngào ban nãy. Hắn nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt sáng lên, cuối cùng nở nụ cười ranh mãnh rồi lại tiếp tục nhập định tu luyện.

Thời gian trôi qua thêm nửa tháng, cuối cùng Thịnh Tuyết Niên cũng ổn định tu vi ở Luyện Khí tầng ba. Hắn vui mừng tột độ, lập tức rời khỏi hàn tuyền, bước nhanh tới nơi sư tôn thường luyện kiếm.

“Chắc chắn lần này sư tôn sẽ khen ngợi mình!” Trong lòng hắn tràn đầy phấn khích, gần như chạy lao tới. Nhưng khi đến nơi, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.

Trên kiếm đài, một bóng dáng nhỏ nhắn khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi đang chậm rãi vung kiếm. Người đó mặc một bộ y phục kỳ lạ, động tác vụng về nhưng lại rất giống với phong cách luyện kiếm mà sư tôn thường sử dụng.

Thịnh Tuyết Niên cảm giác máu trong người như đông cứng lại.

Lẽ nào, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, sư tôn đã thu nhận đệ tử mới rồi sao?

Không phải sư tôn từng nói, chỉ thu nhận duy nhất ta làm đồ đệ ư?

Thịnh Tuyết Niên vừa cảm thấy tủi thân, vừa hoang mang tột độ. Trong lòng hắn bỗng nhớ lại lời sư tôn từng nói.

Sư tôn nói rằng nếu thu nhận đồ đệ mới thì sẽ gϊếŧ đồ đệ cũ. Chẳng lẽ hôm nay là ngày tận số của hắn?

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, Thịnh Tuyết Niên gần như muốn quay đầu bỏ chạy.