Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ

Chương 8: Đừng Sợ, Vi Sư Ở Đây

Cố Thời Lê vô cùng giận dữ, kiếm khí như cuồng phong bạo vũ mà ập tới.

Thu Diệp Chước âm thầm kêu khổ, nhảy lên nhảy xuống né tránh một hồi, cuối cùng không chịu nổi phải cầu cứu: "Đại sư huynh, huynh mau khuyên nhủ sư đệ đi!"

Minh Hoa Linh Quân cười nhạt: "Tại ngươi hồ đồ suy nghĩ lung tung, đáng đời bị đánh."

Ài, biết ngay là không trông cậy được vào đại sư huynh mà!

Thu Diệp Chước vội vàng lùi hai bước, tránh được một đòn sấm sét rồi xoay tay lấy ra một hộp ngọc, xuống giọng: "Sư đệ khoan hãy nóng giận, vi huynh là tới đưa lễ ra mắt cho sư điệt!"

Mũi kiếm sắc nhọn dừng lại trước ngực hắn, Cố Thời Lê hừ lạnh một tiếng rồi thu kiếm vào vỏ: "Tất cả ra ngoài."

Minh Hoa và những người khác đều hiểu, bất kể là tự tiện xông vào Chước Tuyết Phong hay đứng đó xem trò vui thì bọn họ quả thực đã hơi quá đáng. Không tiện nhiều lời, tất cả đều để lại ngọc phủ rồi rời đi, nhường không gian lại cho hai sư đồ.

Khi trong phòng chỉ còn lại sư phụ và đồ đệ, Cố Thời Lê mới thở phào một hơi.

Y đúng là lớn gan thật, dám rút kiếm chĩa vào một vị đại lão Hóa Thần kỳ!

Ban đầu, Cố Thời Lê tưởng rằng đồ đệ mình bị người khác bắt nạt nên mới nổi giận đùng đùng, không kịp suy nghĩ mà rút kiếm. Nhưng khi tỉnh táo lại, tay y suýt nữa đã mềm đến mức không cầm nổi kiếm, sợ chiêu thức nào đó của mình sơ hở sẽ làm mấy vị sư huynh của nguyên chủ nghi ngờ.

Cũng may trong cơn tức giận, chiêu thức của y vẫn rất lưu loát.

Trên giường bên cạnh, Thịnh Tuyết Niên cố gắng dùng chăn che thân thể trần trụi, ánh mắt không rời khỏi hình bóng Cố Thời Lê.

Kiếm quang rực rỡ, mỗi chiêu mỗi thức đều đáng sợ, mạnh mẽ đến mức khiến người khác kinh hãi. Chủ nhân của thế kiếm kinh thiên ấy, lạnh lùng tuấn tú, lại vì hắn, một kẻ hèn mọn thấp kém mà nổi giận rút kiếm.

Thình thịch, thình thịch, nhịp tim hắn càng ngày càng hỗn loạn.

Nhưng có lẽ không phải vì hắn đâu. Chắc là sư tôn tức giận vì bị tổn hại mặt mũi thôi.

Thiếu niên siết chặt chăn, cắn răng tự nhủ không được suy nghĩ lung tung, phải tranh thủ tìm cách lấy lòng sư tôn mới là việc chính.

Sau khi hghĩ thông suốt, tâm cảnh hắn cũng sáng rõ. Hắn nhéo mạnh đùi mình, ép ra vài giọt nước mắt rồi nghẹn ngào gọi: "Sư tôn..."

Một tiếng này khiến trái tim Cố Thời Lê rung động, y vội vàng tới gần: "Đồ nhi, có phải chịu uất ức gì không?"

Y vừa dứt lời, thiếu niên trần trụi đã nhào vào lòng y. Làn da hắn trơn mịn và ấm áp khiến y lập tức cứng đờ người.

Thịnh Tuyết Niên run rẩy như chú chim non bị kinh sợ, giọng nói mang theo chút nức nở: "Đồ nhi vừa tỉnh lại đã nhìn thấy bọn họ, họ hung dữ lắm, đồ nhi sợ..."

Cố Thời Lê không tiện đẩy hắn ra, bàn tay lơ lửng trên lưng thiếu niên hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không sao, có vi sư ở đây, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

Thịnh Tuyết Niên ậm ừ đáp: "Dạ..."

Đáp lời xong, hắn chủ động lui khỏi vòng tay sư tôn rồi cúi đầu nói: "Sư tôn cứ đi gặp các sư bá trước đi, đồ nhi không sao."

Bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện hết sức.

Cố Thời Lê nhíu mày, vô cùng thương cảm: "Vi sư sẽ quay lại ngay, đừng sợ."

Thịnh Tuyết Niên gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn hồn nhiên.

Cố Thời Lê nhìn mấy sư huynh đang chờ bên ngoài, không tiện để họ đợi lâu, mặc dù không muốn nhưng y cũng đành rời đi. Đi được vài bước, y lại không kìm lòng mà ngoảnh đầu: "Vi sư sẽ để lại một ngọn đèn cho ngươi."

Dứt lời, lòng bàn tay y khẽ gập lại, một ánh lửa hóa thành quả cầu tròn trịa, lơ lửng bên cạnh Thịnh Tuyết Niên, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Trong phòng có minh châu, nhưng minh châu sao sánh được với ánh sáng ấm áp từ quả cầu lửa này?

Thịnh Tuyết Niên chưa từng rời khỏi Chước Tuyết Phong, những gì hắn biết ngoài thủ đoạn kỳ lạ mà sư tôn huấn luyện hắn ra thì cũng chỉ có tuyết rơi quanh năm và ngọc phủ tinh xảo, chưa từng thấy vật gì đẹp đẽ như thế.

Minh châu dù quý nhưng vẫn có giá, còn cầu đèn này là vô giá.

Chờ sư tôn rời đi, thiếu niên kìm nén một hồi, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay bắt lấy quả cầu.

Nhưng cầu đèn như có mắt, bất kể thiếu niên đuổi theo thế nào, nó vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, như thể chỉ cần với tay là chạm được, nhưng lại như cách một trời một vực.

Sư tôn lại nghĩ ra cách hành hạ hắn rồi phải không?

Bảo vật trước mắt mà không chạm tới được, Thịnh Tuyết Niên khóc không ra nước mắt. Hắn cảm thấy thà rằng sư tôn đánh hắn một trận còn dễ chịu hơn việc này!

____

Một lúc lâu sau, Cố Thời Lê mới quay lại, sắc mặt có chút cổ quái.

Thịnh Tuyết Niên đã ngoan ngoãn nằm lại trên giường, không dám nhắc đến cầu đèn, chỉ len lén nhìn sắc mặt sư tôn rồi hỏi: "Sư tôn gặp phải chuyện khó xử gì sao? Đồ nhi có thể giúp người giải ưu không?"

Đôi mắt hắn đỏ hoe, mang theo dáng vẻ đáng thương.

Nhưng Cố Thời Lê lại hoàn toàn không chú ý, y im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Nhất nhật chi kế tại vu thần*, dậy luyện kiếm đi."

*Nhất nhật chi kê tại vu thần: Kế hoạch của một ngày được bắt đầu từ buổi sáng

Thịnh Tuyết Niên ngẩn người.

Vừa rồi hắn đã cố gắng tỏ ra đáng thương, theo lẽ thường tình mà nói, sư tôn phải mềm lòng thương tiếc mới đúng. Sao lại không những không dịu dàng mà còn nghiêm khắc hơn như vậy?

Thiếu niên cắn môi, lo lắng hỏi: "Có phải các sư bá đã nói gì không ạ?"

Cố Thời Lê lập tức phản bác: "Không có!"

Y cười gượng, cố gắng trấn an đồ đệ: "Đừng nghĩ lung tung, chỉ là vi sư cảm thấy ngươi đã cảm nhận được linh lực thì phải dốc sức tu luyện, không thể tiếp tục lười biếng như trước nữa."

Cố Thời Lê cố tình tránh ánh mắt đồ đệ, quyết tâm không nói ra sự thật.

Lúc nãy trò chuyện cùng các sư huynh, y mới hiểu rõ vì sao họ lại lén xâm nhập vào Chước Tuyết Phong. Thì ra họ tò mò không biết vì lý do gì y lại thu nhận đồ đệ, liệu có phải đứa trẻ đó là kỳ tài nên y muốn giấu diếm không.

Nhưng khi biết rõ Thịnh Tuyết Niên đúng là đồ đệ mà y tự nguyện nhận, ai nấy đều không mấy coi trọng.

Đại sư huynh nhận xét: "Đồ đệ ngươi tâm tính bất ổn."

Nhị sư huynh nói thêm: "Không chỉ bất ổn mà còn tâm tư bất chính!"

Tam sư huynh đề xuất: "Đã nhận rồi thì nên tổ chức lễ thu nhận đồ đệ, để các vị trong kiếm tông đều thấy mặt hắn."

Kiếm linh Lăng Sương lại nhíu mày: "Nhưng đồ đệ này của ngài thân thể yếu đuối, tâm địa yếu mềm, mang ra ngoài chỉ tổ làm trò cười."

Hắn là kiếm linh nên cách nói chuyện thẳng thừng đến mức quá đáng.

Chính câu này khiến Cố Thời Lê vừa trăn trở vừa lo lắng. Trăn trở vì lời kiếm linh nói đúng là thật, còn lo lắng vì nếu nói thật ra, đồ đệ sẽ càng tự ti hơn.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Cố Thời Lê quyết định giấu nhẹm sự thật, chỉ nghiêm giọng dặn dò: "Từ nay ngươi phải ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày múa kiếm một ngàn lần, sau đó đến hàn tuyền rèn luyện thân tâm."

Hàn tuyền ở hậu sơn không chỉ hữu ích với linh căn hệ băng, mà các linh căn khác cũng có thể tu luyện, nhưng việc vào đó đồng nghĩa với việc chịu đựng nỗi đau như bị hàng ngàn lưỡi dao cắt vào xương cốt.

Vốn dĩ y định để hắn rèn luyện từ từ, nhưng nửa năm sau phải tổ chức lễ thu đồ, nếu đồ đệ thực lực kém cỏi bị cười nhạo, chắc chắn sẽ càng tổn thương hơn, vậy nên y đành phải nghiêm khắc ngay từ bây giờ.

Thịnh Tuyết Niên nhìn sắc mặt sư tôn, biết rõ hẳn là sư bá bọn họ đã nói điều gì đó mới khiến sư tôn hắn thay đổi thái độ. Hắn nguyền rủa trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng bên ngoài vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Hắn luyện kiếm đến mức mồ hôi đầm đìa, toàn thân mỏi nhừ, nhưng vẫn cố gắng lê bước tới hàn tuyền.

Thịnh Tuyết Niên cắn chặt răng bước xuống dòng nước băng giá. Nước lạnh như dao cắt, gần như làm đông cứng kinh mạch hắn.

Trong lúc răng đánh lập cập vì lạnh, bỗng hắn nghe thấy tiếng cởi y phục.

Khi quay đầu lại, Thịnh Tuyết Niên lập tức sững sờ.

Cố Thời Lê vì ngượng mà vẫn mặc nguyên một chiếc quần, để lộ thân trên, bước vào hàn tuyền rồi ôm lấy thiếu niên vào lòng, dùng thân thể mình truyền hơi ấm.

Y cứng ngắc giải thích: "Vi sư đọc được trong điển tịch, làm vậy có thể giúp ngươi dễ chịu hơn. Tĩnh tâm tập trung, nghiêm túc tu luyện đi."

Gì chứ, sao lại có điển tịch ghi như thế được?

Thịnh Tuyết Niên vui mừng, nghĩ thầm: Rõ ràng là người tìm cớ để ôm ta mà!