Khanh Khanh Tử Khâm

Chương 7: Cướp con, Ꮆiết người

Vào ngày mùng hai tháng chín hai tháng trước, Thủy Khanh Khanh trải qua một ngày một đêm đau đớn mới sinh hạ được nam hài. Nhưng còn chưa kịp nhìn mặt nhi tử, đứa trẻ đã bị Kim đại nương – người trước nay luôn chăm sóc nàng chu đáo – đoạt đi.

Bất chấp cơn đau đớn xé rách toàn thân, nàng lăn từ trên giường xuống, cố giành lại đứa trẻ từ tay Kim đại nương, nhưng bị bà ta dùng gậy đánh ngất, nhét vào bao tải rồi ném xuống hồ.

Trước khi ngất đi, nàng nghe Kim đại nương gầm lên ác ý:

“Một quả phụ quê mùa như ngươi, chớ không biết điều! Đứa trẻ này theo ngươi thì chỉ là một đứa con hoang không cha. Ngươi nuôi nổi nó sao? Bây giờ ta đưa nó vào Hầu phủ, làm chủ nhân, sống đời vinh hoa. Đó chẳng phải là con chuột trong rãnh nước nhảy vào hũ gạo trắng hay sao? Bao người cầu khấn cũng không được cái phúc phận ấy! Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ, chẳng những không cảm kích ta, mà còn dám chống đối? Chẳng phải là tìm đường chết ư…”

Sau khi được Thịnh gia vớt từ hồ lên, trong đầu Thủy Khanh Khanh luôn ghi nhớ lời Kim đại nương nhắc đến Hầu phủ. Nàng âm thầm dò hỏi, cuối cùng biết được vào đúng ngày mùng hai tháng chín, trong Định Quốc Hầu phủ, Bạch di nương đã sinh được một tiểu công tử.

Thời điểm đó ở kinh thành, không có Hầu phủ nào khác có trẻ con ra đời. Không cần suy nghĩ nhiều, đứa trẻ của Bạch thị chính là con của nàng.

Vậy nên, khi nhìn thấy Bạch Linh Vi, đầu óc Thủy Khanh Khanh như nổ tung, ánh mắt nàng bất giác nhuốm màu căm hận, ngực tràn đầy oán giận khiến nàng gần như phát điên. Nàng chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên bóp cổ Bạch Linh Vi, buộc nàng ta phải trả lại con cho mình, nhưng chút lý trí còn sót lại đã ngăn nàng lại.

Không có bằng chứng, nàng lấy gì để đòi lại con từ tay Bạch thị? Chỉ e rằng cuối cùng, không những không giành được con, mà bản thân còn bị đuổi khỏi Hầu phủ, thậm chí mất mạng thêm một lần nữa…

Bạch Linh Vi lại chủ động bước đến gần nàng, đôi mắt phượng hơi xếch liếc nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Thủy Khanh Khanh, trong lòng đầy khinh miệt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhẹ nhàng đúng mực. Nàng ta chậm rãi nói:

“Hóa ra đây chính là tiểu thư Thịnh gia. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Muội viết thư cho Hầu gia rất hay, nhưng nữ công còn phải học hỏi nhiều.”

Giọng điệu đầy vẻ châm biếm không chút che giấu, khiến đám nha hoàn phía sau không nhịn được mà che miệng cười trộm trước mặt Thủy Khanh Khanh.

Trong tiếng cười khúc khích, mặt Tiểu Hỷ đỏ bừng lên, định bước lên nói đỡ cho Thủy Khanh Khanh, nhưng lại bị nàng giơ tay ngăn lại.

So với đứa con bị đoạt đi, chút nhục mạ của Bạch Linh Vi chẳng đáng gì!

Thủy Khanh Khanh cụp mắt, che giấu ánh nhìn đầy oán hận, làm ra vẻ không chịu nổi sự sỉ nhục, cúi đầu, ngập ngừng nói:

“Bạch di nương yên tâm… Mệnh ta bạc, sau này sẽ không dám có bất kỳ vọng tưởng nào với Hầu gia… Chỉ mong được ở lại Hầu phủ tìm một chỗ nương thân.”

Nghe vậy, trong lòng Bạch Linh Vi đầy đắc ý, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, thản nhiên nói:

“Ta khuyên muội một câu, Hầu phủ chỉ dung nạp những người an phận thủ thường. Nếu muội thật lòng muốn sống yên ổn tại đây, thì những suy nghĩ không nên có, nhất định phải cắt đứt.”

Nói xong, nàng ta xoay người, giống như lúc đến, dẫn theo đám người rời đi mà không thèm chào hỏi.

Nhìn bóng dáng Bạch Linh Vi rời đi, Thủy Khanh Khanh căm hận đến mức muốn nghiến nát cả hàm răng.

Nếu Hầu phủ thực sự là nơi của kẻ an phận, thì làm sao ngươi, Bạch Linh Vi, lại có thể làm ra chuyện tội ác tày trời như cướp con gϊếŧ người?!

Nhìn gương mặt đầy đau thương và căm hận của Thủy Khanh Khanh, Tiểu Hỷ ngỡ nàng bị lời sỉ nhục của Bạch Linh Vi làm tổn thương, vội đỡ nàng về nằm trên giường, khuyên nhủ:

“Tiểu thư, cái vị Bạch thị ấy, tuy chỉ là di nương của Hầu gia, nhưng xuất thân tốt, lại vừa sinh hạ được tiểu công tử, cho nên… tiểu thư không cần chấp nhặt với nàng ta. Sau này chúng ta cứ tránh xa nàng ta, tiểu thư cũng đã mệt mỏi một ngày một đêm, chi bằng nghỉ ngơi trước đã.”

Nhưng Thủy Khanh Khanh làm sao ngủ được.

Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu nàng lại hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo của Bạch Linh Vi, những lời sỉ nhục đầy cay độc, cùng tiếng khóc yếu ớt của đứa bé đáng thương!

Không, nàng sẽ không trốn tránh Bạch Linh Vi. Ngược lại, từ giây phút này, dù phải làm ma, nàng cũng sẽ bám lấy nàng ta, đến khi nàng ta trả giá cho những gì mình đã làm!

Nỗi oán hận cùng phiền muộn khiến đầu óc nàng đau buốt như muốn nứt ra. Nàng lấy từ trong áo ra một hộp phấn son cũ kỹ, bôi một chút dầu bạc hà lên hai bên thái dương, mong rằng hương vị thanh mát sẽ giảm bớt cơn đau.

Đột nhiên, trong lòng nàng dấy lên một ý niệm mãnh liệt: nàng phải lẻn vào chính viện, nhìn con trai của mình một lần!