Thủy Khanh Khanh trước hết phải xóa bỏ hoài nghi trong lòng Tiểu Hỷ.
Nàng quay lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Hỷ, cười chua xót nói:
“Tiểu Hỷ, mạng này của ta là lão gia cứu, cho nên ta muốn báo đáp ân tình của người.”
“Ta đồng ý thay tiểu thư nhà ngươi gả vào Hầu phủ, không chỉ vì Hầu phủ chọn tiểu thư làm tân nương xung hỷ, mà còn vì lợi ích của toàn bộ Thịnh gia.”
“Ngươi thử nghĩ xem, từ khi Thịnh gia nhận lời hôn sự với Hầu phủ, Đại tiểu thư nhà ngươi liền đính ước với công tử phủ Thị lang, Nhị tiểu thư cũng được gả vào nhà quyền quý. Bọn họ xem trọng điều gì, chẳng phải là mối quan hệ thông gia giữa Thịnh gia và Hầu phủ hay sao? Vì vậy, dù phải vào phủ theo cách này, ta cũng phải giữ gìn mối liên kết giữa Thịnh gia và Hầu phủ.”
Những lời Thủy Khanh Khanh nói, dù không phải tâm tư thật sự của nàng, nhưng cũng là sự thật.
Nghe vậy, Tiểu Hỷ bất giác giãn mày, nở nụ cười hài lòng:
“Lão gia quả nhiên không nhìn nhầm, tiểu thư là người biết ân nghĩa.”
Xóa tan được sự lo lắng của Tiểu Hỷ, lòng Thủy Khanh Khanh lại thêm nặng nề.
Mai Tử Khâm và những người trong Hầu phủ chưa lộ mặt kia, e rằng không dễ đối phó như Tiểu Hỷ.
Quả nhiên, khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, cửa gian phòng đã bị đẩy mở, một nhóm người theo gió tuyết đi vào.
Thủy Khanh Khanh khẽ giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng, ánh mắt hướng về nữ nhân dẫn đầu đám người.
Nữ nhân ấy khoác áo choàng lông cáo màu trắng bạc, dung mạo đoan trang mỹ lệ, đôi mắt phượng hơi xếch khiến vẻ đoan trang ấy tăng thêm vài phần uy nghiêm, làm người khác không khỏi kính nể mà sinh ra sợ hãi.
Trong lúc Thủy Khanh Khanh quan sát nàng, nữ nhân ấy cũng lặng lẽ đánh giá Thủy Khanh Khanh, trong mắt loé lên tia sáng khó lường.
Thủy Khanh Khanh bước lên phía trước, theo nghi thức hành lễ, nhẹ giọng nói:
“Thϊếp mới vào Hầu phủ, không biết tỷ tỷ là ai, mong được tỷ tỷ chỉ bảo.”
Một nha hoàn ăn mặc chỉnh tề đứng sau nữ nhân ấy tiến lên, kiêu ngạo giới thiệu:
“Tiểu thư nhà ta là Trắc phu nhân của Hầu gia, xuất thân từ phủ Hàn Lâm. Nghe nói hôm nay ngươi mặc áo tang vào phủ, nên cố ý đến để dặn dò vài lời.”
Ngữ khí của nha hoàn không giấu được vẻ đắc ý và kiêu căng, khiến sắc mặt Tiểu Hỷ trắng bệch.
Theo lý, Thịnh gia chỉ là một gia môn nhỏ trong y giới, không thể sánh bằng thế gia Hàn Lâm.
Nhưng Thủy Khanh Khanh gả vào phủ là làm chính thất của Đại công tử, dẫu thế nào cũng cao hơn vị Trắc thất xuất thân Hàn Lâm này.
Hơn nữa, xét về vai vế, Trắc phu nhân này còn phải gọi nàng một tiếng "Đại tẩu," sao lại dám đến đây dặn dò nàng!?
So với phản ứng của Tiểu Hỷ, Thủy Khanh Khanh không chút ngạc nhiên. Nàng hiểu rõ, tuy bản thân hiện ở trong Hầu phủ, nhưng chưa chắc đã được người trong phủ thực tâm chấp nhận và xem nàng như Đại thiếu phu nhân.
Vậy nên, vị Trắc phu nhân của Mai Tử Khâm dám xem thường nàng cũng không có gì lạ!
Nhưng sắc mặt Thủy Khanh Khanh lúc này lại tái nhợt hơn Tiểu Hỷ, trắng bệch đến không còn chút huyết sắc!
Vượt qua nha hoàn phía trước, ánh mắt nàng dừng lại trên người Trắc phu nhân trước mặt, trái tim không ngừng đập loạn, đôi tay trong ống tay áo siết chặt đến phát run.
Nghiến răng đè nén nỗi kích động trong lòng, nàng run giọng hỏi:
“Ngươi chính là… chính là vị Bạch di nương của Mai Tử Khâm sao?”
Hơn hai tháng trước, Bạch di nương của Mai Tử Khâm, cũng là Đại tiểu thư xuất thân Hàn Lâm gia, Bạch Linh Vi, sau hai năm vào Hầu phủ cuối cùng cũng hạ sinh được một nam hài. Từ đó dựa vào hài tử của mình mà trở nên cao quý, nhận hết ân sủng của Mai Tử Khâm, danh tiếng lẫy lừng trong Hầu phủ.
Trong Hầu phủ đã có lời đồn rằng, Bạch di nương rất có khả năng sẽ được phong làm Hầu phu nhân!
Mà đứa trẻ của Bạch Linh Vi, chính là đứa con mà Thủy Khanh Khanh suýt mất mạng để sinh ra, giờ đây, nàng không tiếc mọi giá để giành lại con mình.