Anh thích dáng vẻ mặt mộc của cô khi ở nhà hơn, làn da trắng nõn mịn màng như đậu phụ, trong trẻo thuần khiết.
Còn dáng vẻ sau khi trang điểm, tuy đẹp nhưng lại giống như đang đeo mặt nạ, không thể nhìn thấu được nội tâm của cô.
Cô bị anh giam cầm trước ngực, lưng dán chặt vào cơ ngực săn chắc nóng bỏng của anh, bên dưới là đôi chân dài mạnh mẽ hữu lực, giống như chim trong l*иg, không thể trốn thoát.
Bàn tay người đàn ông men theo đôi chân trắng nõn mịn màng của cô từ từ di chuyển lên trên, dừng lại ở nơi bờ mông cong vυ't đầy đặn.
Tô Cảnh lập tức giữ chặt bàn tay đang làm loạn của anh, ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong góc phòng.
Đèn đỏ đã tắt, xem ra đã có người tắt camera rồi.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhận thấy hành động của Tô Cảnh, người đàn ông khẽ cười: "Sợ rồi à?"
"Tôi đây là đang giúp anh giữ gìn hình tượng, dù sao thì cùng nữ cấp dưới ăn mặc xộc xệch làm loạn trong phòng họp cũng không phải là tin tức tốt đẹp gì."
Lời cô vừa dứt, giây tiếp theo, anh đột nhiên đứng dậy, đè cô nằm sấp trên bàn họp, sau đó áp sát người lên: "Nghe nói cô từ chối hợp tác với ông chủ Tần?"
Cơ thể Tô Cảnh cứng đờ, giờ phút này cô cuối cùng đã hiểu tại sao anh về nước mà không nói cho cô biết - anh đang tức giận vì cô tự ý quyết định.
Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Giá mà ông chủ Tần đưa ra không hợp lý, tôi là giám đốc của tập đoàn, có quyền cân nhắc lợi hại, quyết định có hợp tác hay không."
Lời nói thốt ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông không chút hơi ấm: "Nhưng tôi đã dặn dò, việc hợp tác với ông ta, tôi sẽ đích thân theo dõi."
Cô nhếch mép mỉa mai: "Chỉ vì An Nhiên sao? Tôi nghe nói quan hệ giữa cô ta và ông chủ Tần không hề bình thường..."
"Cô mà nói thêm một chữ nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận."
Giọng anh bình thản, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự đe dọa.
Quả nhiên, chỉ cần cô nhắc đến người trong lòng anh, anh sẽ nổi giận.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tô Cảnh dán chặt vào mặt bàn, cắn môi không nói gì.
Cố Hàn dường như cũng nhận ra giọng điệu của mình quá gay gắt, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: "Ông chủ Tần không phải là người mà cô có thể đắc tội, thủ đoạn của ông ta lẽ nào cô chưa từng nghe qua?"
“Đôi lúc tôi thật sự không hiểu nổi cô, rõ ràng là một người thông minh, vậy mà lại cứ thích làm chuyện dại dột…”
Giọng nói trầm khàn hơi lạnh lẽo của người đàn ông thoáng lộ ra một tia bất lực.
Tô Cảnh nở một nụ cười chua xót trong lòng, chuyện dại dột mà cô làm đâu chỉ có một, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được.
Tiếng khóa thắt lưng kim loại va chạm vang vọng rõ mồn một trong căn phòng họp rộng lớn, khiến người ta nghe thôi cũng đỏ mặt.
Sự giải tỏa du͙© vọиɠ của người trưởng thành vốn dĩ thuận nước đẩy thuyền, cơ thể đã sớm phối hợp ăn ý gần như ngay lập tức quấn chặt lấy nhau trong khoảnh khắc hòa quyện.