Tô Cảnh đứng giữa phòng họp, phía sau màn hình lớn đang trình chiếu phương án mà cô đã thức trắng mấy tháng trời để hoàn thành.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng ngà, cổ áo được thiết kế độc đáo, rộng rãi, để lộ một mảng da thịt trắng sứ, vai thon, eo nhỏ, chân váy bút chì ôm sát càng tôn lên đôi chân trắng nõn, thon dài, cổ tay trắng ngần đeo chiếc đồng hồ Thụy Sĩ phiên bản giới hạn, cộng thêm lớp trang điểm tinh tế, cả người toát lên vẻ vừa chuyên nghiệp, lại vừa quyến rũ.
Ánh mắt Cố Hàn lướt qua người cô một cách mờ ám, lúc thì rơi xuống vòng eo thon thả, lúc lại dừng ở vòng ba căng tròn, đầy đặn.
Anh đột nhiên nhớ lại đêm trước khi đi công tác, người phụ nữ cong mông, ngây ngô mà lại quyến rũ, đong đưa vòng eo.
Quá hiểu rõ hai nơi đó của cô mị hoặc đến nhường nào, cổ họng anh không khỏi khô khốc, "Được rồi."
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, cắt ngang tiến độ của cô.
Mọi người lập tức nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tô Cảnh cũng có chút khó hiểu nhìn anh, cô còn chưa nói xong, nhưng dù không hài lòng, cũng chỉ đành dừng lại.
Cố Hàn nới lỏng cà vạt: "Hôm nay đến đây thôi, các người ra ngoài đi."
Những người có mặt đã sớm không chịu nổi áp lực nặng nề này, vội vàng đứng dậy.
Cố Hàn nhìn Tô Cảnh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, chậm rãi nói: "Tô tổng, phiền cô ở lại."
Hạ Vy đóng cửa phòng họp, thong thả bấm số điện thoại của phòng bảo vệ: "Phòng họp tầng 33 đang có cuộc họp cơ mật cấp cao, tạm thời tắt camera giám sát trong một tiếng."
Cúp máy xong, cô không đi đâu xa mà ngồi ở quầy bar gần đó, mở laptop làm việc như bình thường.
Lúc này, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người -
Cà vạt của Cố Hàn hơi lỏng lẻo, trong sự lơ đễnh thoáng toát lên vài phần lười biếng tùy ý, đôi mắt hoa đào sâu hun hút nhìn cô, giọng nói trầm đều không rõ cảm xúc: "Cô đến muộn."
Ánh mắt Tô Cảnh lướt qua nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt anh, khẽ động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp: "Tôi không hề nhận được thông báo họp sớm hơn."
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm khó dò, trầm giọng thốt ra hai chữ: "Lại đây."
Tô Cảnh nghe lời đi đến bên cạnh anh, còn chưa kịp đứng vững đã bị người đàn ông kéo ngồi vào lòng.
"Sao, không nói cho cô biết tôi về nước, giận rồi à?"
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt từ từ rót vào tai cô.
Cô quay mặt né tránh: "Không có."
"Nói dối."
Giọng nói trầm khàn êm tai nhẹ nhàng vạch trần lời nói dối của cô, hai má cô nóng bừng, đã lâu không thân mật với anh như vậy, có chút không quen.
Cố Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô với ánh mắt u tối, hôm nay cô vẫn trang điểm tinh tế như mọi khi.
Tô Cảnh mang vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa quyến rũ, trước khi trang điểm thì ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, sau khi trang điểm lại hoàn toàn biến thành một đóa hồng dại lạnh lùng kiêu sa.