Cảnh Tranh Tranh âm thầm quyết định rằng từ nay sẽ đối xử tốt với cậu hơn một chút.
Xuống máy bay, họ lên xe của ekip. Anh thợ quay phim quen thuộc đang mang máy quay trên xe.
Hôm nay Cảnh Tranh Tranh mặc một bộ vest nhỏ màu vàng tươi, đeo thêm một chiếc kính râm trẻ em. Nhìn vừa ngầu vừa dễ thương, hệt như nhân vật trong truyện tranh bước ra, đáng yêu đến mức ai nhìn cũng phải tan chảy.
Dòng bình luận lập tức bay đầy màn hình:
"Aaa, bé cưng, bé cưng, nhìn về phía mẹ đi, mẹ ở đây!"
"Hôm nay anh Tranh lại đẹp trai lên một tầm cao mới!"
"Tranh Tranh của chúng ta chỉ cần không nghịch ngợm là đáng yêu lắm nha!"
"Nghe lời đồng tình, Tranh Tranh đáng yêu thật, nhưng ngoan thì chưa chắc đâu nhé!"
"Aaa, ngôi sao lớn xuất hiện!"
Trước mặt họ là một căn biệt thự như tòa lâu đài cổ tích, chính là nơi sẽ ghi hình trong thời gian tới.
Cảnh Tranh Tranh nhảy chân sáo, nắm lấy tay Giản Ngôn Thu, hai người cùng bước vào lâu đài.
Đã có người đợi sẵn bên trong.
Một người đàn ông trẻ tuổi tựa lưng hờ hững vào tay vịn ghế sofa. Cậu ta mặc áo khoác da đen, quần cargo cùng đôi bốt Martin, đôi chân dài bắt chéo tùy ý. Khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của cậu ta không hề lộ ra chút biểu cảm chào đón nào khi nhìn thấy Giản Ngôn Thu bước vào.
Nhân vật này chính là Ôn Húc, hiện đang là idol hát nhảy nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đồng thời cũng là một ca sĩ sáng tác tài năng. Những ca khúc của cậu ta đều có mức độ lan truyền cao ngất ngưởng.
Ôn Húc không chỉ có lượng fan khổng lồ mà tính cách còn lạnh lùng vô cùng, hoàn toàn không liên quan gì đến cái tên ấm áp, dịu dàng của cậu ta.
Khi ống kính chuyển từ cảnh Giản Ngôn Thu bước vào lâu đài sang Ôn Húc, luồng bình luận lập tức bùng nổ:
"Trời ơi, chồng yêu của em!"
"Aaaa, chồng ơi, sinh con với em đi, máu mũi tung tóe luôn!"
"Đẹp trai quá, Ôn Húc của tôi, mới không gặp một ngày mà anh lại đẹp hơn ba phần!"
"Cả hai đều đẹp trai quá! Giản Ngôn Thu cũng rất điển trai, hai anh chàng đứng cạnh nhau quả thực càng tôn lên vẻ đẹp của nhau, trông còn cuốn hút hơn nữa."
Dù cùng tuổi nhưng Ôn Húc nổi tiếng hơn Giản Ngôn Thu rất nhiều, trong thời đại mà lưu lượng là vua này, nếu là người khác, chắc chắn đã tranh thủ bắt chuyện làm quen. Nhưng Giản Ngôn Thu chỉ mỉm cười nhã nhặn, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Giản Ngôn Thu, đây là Cảnh Tranh Tranh.”
“Ôn Húc.”
Trước thái độ lạnh nhạt và có chút cao ngạo của Ôn Húc, Giản Ngôn Thu cũng không nán lại lâu. Cậu dẫn Cảnh Tranh Tranh lên lầu theo chỉ dẫn của show để sắp xếp hành lý.
Tầng trên có bốn căn phòng với cửa sơn bốn màu khác nhau: Đỏ, vàng, xanh lam, và xanh lục. Cảnh Tranh Tranh chọn căn phòng màu vàng, trùng với bộ vest hôm nay của cậu nhóc.
Vừa mang vali vào phòng, ngoài cửa đã vang lên những tiếng động khe khẽ. Một cái đầu nhỏ ló vào, Cảnh Tranh Tranh tò mò ngẩng lên nhìn. Bị phát hiện, đối phương lập tức rụt về nhưng chưa đầy vài giây sau lại ló ra lần nữa.
Ồ, một bé con loài người mềm mại và đáng yêu!
Một cậu bé dễ thương với ánh mắt tò mò đang ngó vào phòng. Cảnh Tranh Tranh cũng ngơ ngác nhìn lại. Hai bé con nhìn nhau, dường như bị đối phương thu hút, cùng bước lên vài bước.
“Tớ tên là Cảnh Tranh Tranh...” Vì thường sống trong trang viên, rất ít khi ra ngoài, bạn bè cũng chẳng có nhiều, nên khi gặp một bạn nhỏ trong môi trường lạ lẫm, Cảnh Tranh Tranh bỗng nhiên trở nên hiền lành, trầm tĩnh hơn, khác hẳn hình ảnh nghịch ngợm thường ngày ở nhà.
“Tớ là Kiki, chào cậu!” Kiki mạnh dạn bước vào phòng, rất “xã hội” mà vỗ vai Cảnh Tranh Tranh: “Cậu mấy tuổi rồi?”
“Tớ ba tuổi.”
“Tớ cũng ba tuổi!” Đôi mắt Kiki sáng rực lên, nắm lấy tay Cảnh Tranh Tranh: “Quần áo của cậu đẹp thật đấy.”
Còn chưa để Cảnh Tranh Tranh kịp đáp lại, Kiki đã xoay lưng lại, quay đầu chỉ vào lưng áo của mình: “Của tớ cũng đẹp lắm, cậu xem đội chó cứu hộ của tớ này!”