Cha Dượng Nhà Giàu Buông Bỏ Ở Show Chăm Trẻ

Chương 29

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Ban đầu, giọng điệu của Giản Ngôn Thu còn chút ý cười, nhưng thấy vậy, cậu lập tức nghiêm túc trở lại: “Khụ, em đùa thôi. Nếu không có gì nữa thì em cúp máy đây. Mai em sẽ đưa Tranh Tranh đến thành phố R.”

Không thể đùa bừa với người này, vì đây là cây hái tiền của cậu, là nhà tài trợ lớn. Dĩ nhiên Giản Ngôn Thu phải giữ quan hệ tốt với Cảnh Minh Diệp.

Lại vài giây im lặng trôi qua, giọng nói trầm ấm pha chút lạnh nhạt vang lên: “Em làm rất tốt. Thay anh dành thêm thời gian ở bên Tranh Tranh. Cảm ơn.”

Ở đầu dây bên này, Giản Ngôn Thu bất giác mỉm cười: “Không cần khách sáo.”

“Ừ. Chúc ngủ ngon.” Đây là lần đầu tiên Cảnh Minh Diệp chủ động nói câu này.

“Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, Giản Ngôn Thu và Cảnh Tranh Tranh lên chuyến bay do tổ sản xuất đặt, đến điểm quay tiếp theo ở thành phố R.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Tranh Tranh được đi xa, cậu bé phấn khích không thôi, tối qua gần như không ngủ. Nhưng khi lên máy bay, cảm giác mệt mỏi mới ập đến. Sau khi chăm chú nhìn những đám mây ngoài cửa sổ một lúc, cậu bé nhanh chóng gật gù.

Tiếp viên hàng không giúp chỉnh ghế ngả ra sau để cậu bé có tư thế thoải mái hơn. Không lâu sau, Cảnh Tranh Tranh cuộn tròn người lại và chìm vào giấc ngủ.

Khi ngủ, cậu bé chẳng còn chút dáng vẻ nghịch ngợm nào. Làn da trắng hồng, hàng lông mi dài khẽ rung động, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán, trông cậu bé như một thiên thần nhỏ.

Ngay cả Giản Ngôn Thu, người đang nghe nhạc và nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà quay qua nhìn cậu bé, thầm cảm thán: “Con trai riêng của chồng mình thật sự rất đáng yêu.”

Bỗng nhiên, dường như nghĩ ra điều gì, Giản Ngôn Thu cầm lấy điện thoại, bật camera lên và nhắm thẳng vào khuôn mặt của Cảnh Tranh Tranh.

Người bình thường hẳn sẽ nghĩ rằng cậu muốn lưu lại khoảnh khắc đáng yêu này. Nhưng Giản Ngôn Thu lại không nghĩ như vậy.

Bức ảnh mà Giản Ngôn Thu chụp lại là khuôn mặt say ngủ của Cảnh Tranh Tranh. Cậu phóng to, rồi lại phóng to hơn.

"Hì hì, Cảnh Tranh Tranh ngủ mà còn chảy dãi, bị mình bắt quả tang rồi. Lần tới cậu nhóc bày trò, mình sẽ lập tức lấy cái này ra để trêu cho xem!"

Trước khi máy bay hạ cánh, Giản Ngôn Thu đã gọi Cảnh Tranh Tranh dậy.

Ở nhà, cậu bé nổi tiếng là có tính khí khó chịu mỗi khi thức dậy. Mỗi lần bảo mẫu gọi cậu nhóc dậy là phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ, bởi Cảnh Tranh Tranh thường gào khóc om sòm, tiếng hét đủ để làm người ta ù tai.

Lần này cũng không ngoại lệ. Giản Ngôn Thu thấy gương mặt nhỏ nhắn, hồng hào hơi động đậy, đôi mắt to tròn vừa mở ra, cái miệng cũng há theo, tiếng khóc chỉ còn cách 0,1 giây nữa là bùng nổ.

Nhưng đây là trên máy bay, nếu Cảnh Tranh Tranh la hét thì không chỉ làm phiền các hành khách khác mà còn dễ bị ghét bỏ. Hơn nữa, bọn họ đang ghi hình cho show thực tế, không phải trong nhà, nơi muốn thế nào cũng được. Nếu bị quay lại và đưa lên mạng, chắc chắn Cảnh Tranh Tranh sẽ bị mắng tơi bời.

Giản Ngôn Thu lập tức ngăn chặn trước: “Khoan đã, đừng vội khóc, nghe cha nói trước đã.”

Đôi mắt to tròn của cậu nhóc ngước lên, ánh nhìn đen láy đầy tò mò dừng lại trên người Giản Ngôn Thu. Tuy cái miệng vẫn chưa khép lại nhưng dường như cậu nhóc đang cân nhắc xem có nên gào lên hay không.

“Sắp đến nơi rồi, lát nữa con sẽ gặp ba bạn nhỏ rất dễ thương.” Giản Ngôn Thu lấy ra một chiếc gương nhỏ, đưa cho Tranh Tranh: “Con cũng không muốn gặp bạn mới trong tình trạng xấu xí như vậy đúng không? Đừng bảo cha không nhắc con nhé.”

Đôi mắt to tròn chớp chớp hai lần, Tranh Tranh ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đôi tay nhỏ nhận lấy chiếc gương, lập tức ngồi bật dậy, chỉnh lại vài sợi tóc con đang dựng ngược lên vì ngủ gật.

"Hừm... May mà cha dượng gọi mình dậy, nếu không gặp bạn nhỏ khác trong tình trạng này thì thật xấu hổ! Xem ra cha dượng cũng tốt phết đấy."