"Một chàng trai xinh đẹp thế này, tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe đến? Lại thêm một siêu mỹ nhân bị chôn vùi bởi giới tư bản!"
Giản Ngôn Thu không thể đọc được những lời bình luận, trong mắt cậu lúc này chỉ có cậu nhóc phá phách đang lăn lộn trên mặt đất Cảnh Tranh Tranh.
Vừa rồi cậu còn đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, lim dim mắt lười biếng, thì đã bị tiểu ma vương trong nhà làm cho tỉnh hẳn, tâm trạng hơi bực dọc vì bị đánh thức.
Cảnh Tranh Tranh không hề dừng tiếng gào thét hay lăn lộn. Thấy Giản Ngôn Thu xuất hiện, dường như cậu nhóc cảm thấy mình có thêm đồng minh, tiếng khóc lại càng lớn hơn: “Con không cần biết! Con không cần mấy món đồ chơi này! Con chỉ muốn cái đó thôi! Con chỉ muốn cái đó thôi!”
Nói rồi cậu nhóc lại túm một chiếc xe mô hình từ trong rương đồ chơi ném mạnh ra ngoài.
Phần lớn đồ chơi trong rương đều là loại điều khiển điện tử cao cấp và tinh xảo, trước đây được Cảnh Tranh Tranh rất yêu thích. Nhưng khi cậu nhóc nổi cơn phá phách, tất cả đều bị bỏ mặc. Vài món đồ chơi bị ném xuống đất lập tức hỏng hóc tại chỗ.
Mọi người có mặt ở hiện trường và cả những khán giả trong livestream đều tò mò không biết Giản Ngôn Thu sẽ bị cậu nhóc nghịch ngợm này làm cho khổ sở thế nào.
Người thanh mảnh đứng trước mặt Cảnh Tranh Tranh, nhưng không cúi xuống dỗ dành. Cậu khẽ dùng tay che miệng, nhỏ nhẹ ngáp một cái, rồi nói: “Máy quay của anh quay phim đắt lắm, còn đắt hơn mấy món đồ chơi của con nhiều.”
Câu trả lời của cậu bị át đi bởi tiếng khóc lóc vô lý và tiếng hét chói tai.
Giản Ngôn Thu không để tâm lắm, cậu hỏi: “Con chỉ muốn mỗi cái đó thôi, mấy thứ khác đều không cần nữa đúng không?”
"Sao? Ý cậu ta là định lấy máy quay cho nhóc con à? Điên rồi hả."
"Chả trách đứa trẻ này lại nghịch ngợm như vậy, toàn là chiều hư, nuông chiều quá mức mà ra."
"Giản Ngôn Thu chẳng tự nhìn lại mình gì cả, đứa trẻ này bị cậu ta nuôi hỏng rồi, lớn lên không biết sẽ thành loại người kỳ quặc gì nữa."
"Máy quay bị đập vỡ, phim kết thúc, ngồi chờ livestream đóng cửa thôi."
Thợ quay phim ôm chặt máy quay của mình, chỉ sợ Giản Ngôn Thu sẽ thật sự giật nó đi để cho nhóc con chơi.
Cảnh Tranh Tranh vẫn khóc lóc om sòm, không trả lời câu hỏi. Thế là Giản Ngôn Thu đếm ngược ba giây: "Ba, hai, một, được thôi, coi như con ngầm thừa nhận rồi nhé." Cậu ra lệnh cho bảo mẫu: "Lấy túi rác đến đây, gom hết mấy thứ này đập đi, đập xong tôi sẽ xin máy quay cho nó."
Bảo mẫu chỉ là người làm thuê, tất nhiên phải nghe lời Giản Ngôn Thu. Lúc này lập tức lấy túi rác, từng món đồ chơi trong hộp báu vật của Cảnh Tranh Tranh lần lượt bị bảo mẫu lấy ra bỏ vào túi đen.
Giản Ngôn Thu khoanh tay đứng nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý. Tính tình của Cảnh Tranh Tranh quá tệ, bị chiều đến mức chẳng còn khuôn phép gì nữa, cứ cái kiểu này mà lớn lên thì làm sao ổn được?
Cậu muốn để nhóc con hiểu rằng không phải thứ gì cũng có thể đạt được bằng cách ăn vạ, khóc lóc hay bướng bỉnh, làm thế là phải trả giá đấy!
Nhóc con đang khóc lóc bỗng im lặng một lúc vì không ai dỗ dành hay bế mình, lén mở mắt ra thì thấy đồ chơi của mình thật sự sắp bị gom đi vứt.
Cảnh Tranh Tranh lập tức hoảng loạn, khóc to hơn, nhưng lần này không phải là ăn vạ mà là thật sự đau lòng: "Hu hu hu! Không... Không được vứt đồ chơi của con!"
Nhóc chạy theo tay bảo mẫu, cố hết sức cứu lấy những món đồ yêu quý của mình, khóc đến mức nấc cụt, khuôn mặt đỏ bừng trông vô cùng đáng thương. Cậu bé cố ôm chặt đồ chơi vào lòng, sợ rằng chúng thật sự sẽ bị vứt đi.
Giản Ngôn Thu ra hiệu cho bảo mẫu dừng lại, rồi hỏi Cảnh Tranh Tranh: "Con đưa hết đồ chơi cho anh trai, biết đâu anh ấy sẽ đổi máy quay cho con đó."
Cảnh Tranh Tranh nhìn tay trái, rồi lại nhìn tay phải, cả hai tay đều đang ôm những món đồ yêu thích, chẳng món nào nỡ buông. Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc mềm mại rung rinh, trên đầu còn chọc ra một chỏm tóc ngố ngố đáng yêu: "Con không... Không muốn."