“Máy quay?” Đôi mắt to tròn của Cảnh Tranh Tranh chớp chớp, đáng yêu đến mức phạm luật: “Con muốn chơi.”
“Cái này nặng lắm, không phải đồ chơi cho trẻ con đâu.”
“Con muốn!” Cậu bé bĩu môi, phồng má lên, rõ ràng là không vui.
“Con...” Thợ quay phim chưa kịp nói hết câu thì Cảnh Tranh Tranh đã bất ngờ hét lên một tiếng chói tai: “Con không cần biết, con muốn! Đưa cho con! Con muốn chơi!”
Hai bảo mẫu lập tức tiến tới, mang theo những món đồ chơi khác để dỗ dành cậu bé. Xe đua điều khiển từ xa tinh xảo, máy chơi game đắt tiền, mô hình Transformer chế tác công phu... Tất cả những món đồ chơi mà người lớn cũng phải thèm muốn đều được đưa ra trước mắt, nhưng lại bị Cảnh Tranh Tranh đẩy hết sang một bên.
Chưa hết, để xả cơn tức, cậu nhóc nhấc chiếc xe đua điều khiển từ xa lên và đập mạnh xuống đất. Những mảnh linh kiện vỡ tan, bắn tung tóe.
Rồi Cảnh Tranh Tranh nằm lăn ra sàn, vung tay vung chân loạn xạ, vừa khóc vừa la hét.
Bảo mẫu sợ những mảnh vỡ làm cậu bị thương, cúi xuống nhặt, nhưng lại bị cậu nhấc máy chơi game lên đập thẳng vào đầu, đau đến mức phải kêu lên.
Phòng chat ngay lập tức đổi chiều, từ khen ngợi sang chỉ trích.
"Trời đất, làm ơn đừng khóc nữa, tôi đau đầu quá..."
"Chói tai quá, khóc đến mức khiến người ta khó chịu."
"Đúng là nhóc nghịch ngợm chính hiệu, ngoài đẹp ra thì chẳng được cái gì, phiền kinh khủng."
"Giản Ngôn Thu có tiền thì sao chứ? Nhân phẩm thế này, nuôi con cũng học theo y chang, thật đáng ghét."
"Cậu ta đâu rồi? Đây thực sự là con cậu ta à? Sao con khóc thét như vậy mà làm cha chẳng thèm quan tâm chút nào?"
Cảnh Tranh Tranh khóc lóc ầm ĩ như thế này đã không còn là chuyện hiếm gặp, quản gia cũng không lấy làm lạ, nhưng khóc đến mức dữ dội như vậy thì đúng là ít thấy. Trong lòng ông ấy cũng sốt ruột, dù gì thì vị cậu chủ nhỏ quý giá này chỉ cần xảy ra chút sơ suất, Cảnh Minh Diệp chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Đoàn quay phim của show khẽ nhắc nhở quản gia đi gọi Giản Ngôn Thu ra, quản gia đành phải nhỏ giọng giải thích: “Tối qua cậu Giản ngủ muộn, giờ này không biết đã tỉnh chưa, tôi đã sai người đi xem rồi.”
"Gần mười giờ rồi đấy, anh trai, còn chưa dậy à? Là heo à?"
"Mọi người ơi, lau mắt mà nhìn cho rõ, người này chính là kiểu đáng ghét như thế, hoàn toàn không xứng đáng được ai yêu thích."
"Không phải ai cũng xứng đáng làm cha mẹ đâu, mong mọi người lưu ý."
"Giản Ngôn Thu, mau ra đây chịu mắng!"
Giữa làn bình luận dày đặc chỉ trích, vị nam khách mời của livestream cuối cùng cũng xuất hiện.
Giản Ngôn Thu trông như vừa mới thức dậy thật, trên người mặc bộ đồ ngủ lụa trắng mềm mại, tạo cảm giác rủ xuống vô cùng nhẹ nhàng, làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh, cao ráo của cậu. Xương quai xanh để lộ ra bên ngoài đẹp đẽ tựa như cánh bướm chuẩn bị vỗ cánh bay đi.
Chất liệu của bộ đồ ngủ trông vừa mịn màng, vừa mềm mại, nhưng dường như vẫn không thể vượt qua được làn da trắng mịn, tinh tế hơn cả của cậu. Theo ống kính của nhϊếp ảnh gia, ánh mắt người xem dừng lại trên khắp cơ thể Giản Ngôn Thu, rồi cuối cùng tập trung ở khuôn mặt cậu.
Mái tóc mái mềm mại rũ xuống trán, đường nét ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Cậu đẹp đến mức trông như một nhân vật trong thế giới anime bước ra đời thực, phá vỡ cả bức tường ngăn cách giữa hai chiều không gian.
Livestream rơi vào một thoáng lặng im.
Người bị những bình luận ác ý réo tên rốt cuộc cũng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ thế này, ngay cả những anti-fan cũng ngập ngừng, không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu.
Ngược lại, những người xem vô thưởng vô phạt không tiếc lời khen ngợi: "Đây là người mà các cậu mắng suốt nãy giờ sao? Đẹp thế này cơ à?"
"Trời ơi, khuôn mặt đỉnh quá, tỷ lệ cơ thể cũng đỉnh nốt."
"Lần đầu gặp, nhưng tôi nghĩ người mà trông thế này, nhân phẩm chắc cũng không tệ đâu."