Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Chương 4

Người thuê sợ Thẩm gia truy cứu trách nhiệm nên đã gom hết tài sản trốn đi trong đêm. Hiện tại, quán chỉ còn lại đống đổ nát, không ai muốn thuê nữa, và bác dâu liên tục thúc giục nguyên chủ gửi tiền về để trang trải.

Nguyên chủ lại nảy ra ý định đưa hai em đến Kim Lăng sống cùng mình. Chính vì lý do này mà Vinh đại nương quyết tâm đuổi con dâu ra khỏi nhà.

Của hồi môn của nguyên chủ đã gần như bị tiêu sạch, giờ thấy nàng còn định mang theo hai "cục nợ" đến, Vinh đại nương liền tính toán rằng, nhân lúc con trai đã đỗ tú tài, chi bằng gả cho một cô dâu mới có của hồi môn hậu hĩnh hơn!

Thẩm Miểu vừa theo thầy kiện để xử lý việc đòi lại của hồi môn, vừa suy nghĩ suốt một thời gian dài. Rất nhanh sau đó, nàng đã lên kế hoạch cho mình sau khi thoát khỏi Vinh gia:

Dựa vào thân thế và hoàn cảnh của nguyên chủ, nàng nhận thấy việc rời khỏi Kim Lăng, trở về Biện Kinh tìm đường mưu sinh là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa, gia đình nguyên chủ vốn mở quán ăn, hoàn toàn phù hợp với chuyên môn kiếp trước của nàng.

Thật đúng là trùng hợp, kiếp trước nàng vốn xuất thân từ gia đình ba đời tổ tông đều làm nghề đầu bếp đấy!

Huống hồ, hai đứa em ruột của nguyên chủ vẫn đang phải sống nhờ nhà người khác ở Biện Kinh. Thẩm Miểu không giống nguyên chủ, ngây thơ dễ bị bắt nạt. Chỉ cần nhìn bức thư kia là nàng đã hiểu bác dâu không phải người dễ đối phó. Ở Biện Kinh, đất chật người đông, giá thuê mặt bằng chắc chắn không rẻ, vậy mà nhận được ba năm tiền thuê rồi vẫn thúc ép đến vậy. Hai đứa trẻ hiện giờ không biết ra sao, nghĩ mà thấy xót xa.

Đã chiếm được thân thể của nguyên chủ, nàng đương nhiên phải chăm sóc cho những người thân duy nhất còn lại của nàng ấy, không thể bỏ mặc được.

Khi Thẩm Miểu đang chìm trong dòng suy nghĩ, người đánh xe cuối cùng cũng tìm được một người gánh hành lý, lại còn nhiệt tình mặc cả giúp nàng để được giá rẻ. Cuối cùng nàng cũng có thể lên thuyền, xuôi dòng về phía Bắc.

Thẩm Miểu đến trạm kiểm soát ở bến phà để xác nhận "công chứng," sau đó thanh toán tiền thuyền với thuyền trưởng. Người khuân vác giúp nàng khiêng hai rương hành lý lớn lên khoang thuyền mà nàng đã đặt trước.

Nàng đưa thưởng hai đồng tiền, rồi mới ngồi vào khoang thuyền, thở phào nhẹ nhõm.

Đi xa vào thời cổ đại quả thực không dễ dàng. Tờ "công chứng" của nàng, có thể hiểu như căn cước ngày nay, tốn của nàng cả một quan tiền để nhờ thầy kiện chạy vạy lo lót ở nha môn mới làm được.

Không có thứ này, người dân bình thường không thể tùy tiện ra khỏi cửa. Dù là qua bến sông hay cổng thành của phủ huyện, đều phải xuất trình để kiểm tra. Nếu không có, sẽ bị tống vào ngục ngay!

Chưa kể những chi phí lặt vặt như mua lương thực, rau củ, thuê xe lừa, mướn người đánh xe và người khuân vác, chỉ riêng giá vé thuyền thôi cũng đủ khiến Thẩm Miểu giật mình.

Nàng chọn đi thuyền chở lương thực của quan phủ, loại thuyền này sau khi dỡ hết lương thực trên đường về có thể chở thêm hành khách. Dù giá cả hơi đắt, nhưng an toàn hơn nhiều, ít gặp phải bọn lưu manh, du côn không ra gì.

Thẩm Miểu đi ra ngoài một mình, thế nên phải tuyệt đối cẩn thận.

Chiếc thuyền chở lương thực này từ Kim Lăng đến Biện Kinh có giá vé tận 200 văn tiền, mà hành trình đường thủy cũng mất hơn nửa tháng. Vì vậy, Thẩm Miểu quyết định chọn khoang giường nằm riêng tư cho thoải mái, thêm 100 văn nữa. Phí sắp xếp hành lý cũng bị tính riêng, mất thêm 40 văn.

Trên thuyền cũng phải ăn uống, vệ sinh, mà người xưa phần lớn đều tự mang theo lương thực. Thẩm Miểu cũng nhập gia tùy tục, mặc kệ những lời mắng chửi của Vinh đại nương. Trời chưa sáng, nàng đã ra chợ mua sẵn thực phẩm đủ dùng: Bánh nướng ăn được 10 ngày, lúa mạch cho 5 ngày, rau thịt đủ 1 ngày, cùng với một cái hũ đất nung nhỏ đựng dầu, muối, tương, giấm.

Nhưng nếu muốn uống một ngụm nước nóng, làm ấm bánh khô hay nấu một bát cháo, nàng vẫn phải mượn bếp lò của thuyền trưởng, lại thêm phí nước, phí củi... Thảo nào người xưa thường nói: Nhà nghèo không đi xa, muốn đi xa phải có tiền!