Chu lão gia tử giọng run run, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Chu Cẩm Ngọc gật đầu thật mạnh.
"Ngọc ca nhi, mau nói cho gia gia biết, thần tiên nói gì?"
Chu Cẩm Ngọc cau mày, ra vẻ khó xử: "Người nói thiên cơ bất khả lộ, không cho Ngọc ca nhi nói với ai khác."
Chu lão gia tử càng kích động hơn: "Ngọc ca nhi, con cầu xin thần tiên giúp gia gia đi! Gia gia với con là ông cháu ruột thịt, cũng đâu phải người ngoài."
Để cho lời nói dối của mình càng thêm chân thực, Chu Cẩm Ngọc cố tình im lặng một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Thần tiên gia gia nói, nể tình gia gia ngày rằm và mùng một hàng tháng đều thành tâm dâng hương, cho phép gia gia biết chuyện này."
"Đông! Đông! Đông!"
Chu lão gia tử dập đầu mạnh xuống đất ba cái, miệng lẩm bẩm điều gì đó, Chu Cẩm Ngọc nghe không rõ, nhưng đoán chắc là lời cảm tạ.
Lúc nãy nhất thời kích động, cậu đã giả làm người phát ngôn của thần tiên. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, hành động này quả thực có chút nguy hiểm.
Nhưng cậu có thể biết trước thời tiết – một năng lực có thể giúp ích cho dân làng. Nếu chỉ vì lo sợ mà làm ngơ, để mặc cho mùa màng bị phá hủy, thì cậu không thể làm được.
Cậu không phải thánh nhân, nhưng khi đã tận mắt chứng kiến cuộc sống khổ cực của người dân thời đại này, thấy những chuyện bán con đổi lương thực, cảnh cha mẹ phải ăn thịt con mình để sinh tồn không còn chỉ là câu chuyện trong sách sử, cậu không thể làm ngơ.
Suy nghĩ một chút, Chu Cẩm Ngọc lại mượn danh thần tiên để dặn dò:
"Gia gia, thần tiên gia gia còn nói, Ngọc ca nhi có thể nghe được lời người là do cơ duyên đặc biệt. Nếu đem chuyện này khoe khoang khắp nơi, thần tiên sẽ thu Ngọc ca nhi đi mất."
Nói xong, cậu lại giả vờ ngây thơ hỏi: "Gia gia, thu đi là sao? Là mang con lên trời làm thần tiên sao? Nhưng Ngọc ca nhi không muốn làm thần tiên, Ngọc ca nhi chỉ muốn làm cháu của gia gia thôi!"
Lời này khiến Chu lão gia tử vừa sợ hãi vừa xúc động. Ông sợ thần tiên thu mất cháu mình, nhưng cũng vui mừng vì cháu nội yêu quý của mình hơn cả việc làm thần tiên.
Ông nghiêm mặt dặn dò: "Ngọc ca nhi phải nghe lời thần tiên gia gia, tuyệt đối không được nói lung tung. Nếu con không giữ miệng, bị thần tiên thu đi rồi, con sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ và gia gia nữa."
Chu Cẩm Ngọc vội vã gật đầu, giả vờ sợ hãi: "Ngọc ca nhi nghe lời, lời thần tiên nói chỉ kể cho gia gia thôi."
Chu lão gia tử xoa đầu cháu trai, nghiêm túc nhắc nhở: "Ngoài gia gia ra, không được nói cho ai biết, kể cả cha mẹ con cũng không được."
Chu Cẩm Ngọc chớp mắt hỏi: "Cả cha mẹ cũng không được sao?"
"Đúng, cha mẹ cũng không được."
Chu Cẩm Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là tốt rồi.
Những người khác trong nhà có biết cũng không sao, dễ lừa gạt, chỉ sợ nhất là cha cậu – Chu Nhị Lang. Người cha này không phải dễ bị dắt mũi đâu.
Cậu nói với ông nội rằng trời sẽ còn mưa liên tục trong những ngày tới, chỉ có ngày kia là trời quang.
Sáng hôm sau, Chu lão gia tử gần như thức trắng cả đêm, trong lòng vừa hồi hộp vừa kích động, vừa nghi ngờ vừa mong đợi. Khi trời hửng sáng, gà trống cất tiếng gáy báo bình minh, những đám mây xám dần tan, để lộ bầu trời trong xanh. Một vầng mặt trời đỏ rực phá tan màn mây, chiếu sáng cả dãy núi Đại Thanh.
Nhìn thấy trời thật sự quang đãng, Chu lão gia tử không còn suy nghĩ nhiều nữa. Ông vội khoác áo ngoài: "rầm!” một tiếng mở cửa, giẫm lên con đường đất có ít nước mưa, chạy thẳng đến nhà trưởng tộc Chu Trường Nguyên.
Trong thôn, những gia đình trung bình như nhà họ Chu thường ở trong nhà đất, nhà nghèo hơn thì ở nhà tranh. Nhà trưởng tộc thì khá giả hơn, tường ngoài được bao bằng gạch xanh, mái nhà lợp ngói đen xếp đều như vảy cá.
Cửa lớn của nhà trưởng tộc luôn rộng mở. Chính giữa sân là một bức bình phong, phía trên đặt bài vị của "Thiên Địa Gia", trước bài vị có hương khói nghi ngút, bên cạnh đặt một chén nhỏ đựng đồ cúng.
Chu lão gia tử nhìn trưởng tộc quỳ mọp trước bài vị, miệng lẩm bẩm cầu khấn, trong lòng có chút không đồng tình.