Cứu Với, Vai Ác Đỉnh Cao Lại Là Cha Ruột Của Ta

Chương 9: Ngây dại

Hiện đang là mùa mưa, Chu Đại Lang định tranh thủ hôm nay trời đẹp lên núi chặt ít củi để dự trữ, phòng khi mưa kéo dài không có củi khô để đốt.

Chu Nhị Lang theo sau, từ trong lán lấy ra một con dao bổ củi: "Đại ca, để đệ đi cùng huynh."

Chu Đại Lang vội vã xua tay, chỉ vào tay của Chu Nhị Lang rồi làm động tác diễn tả.

Chu Nhị Lang lờ mờ hiểu ý đại ca, cười gượng gạo. Lần trước, hắn về nhà giúp gặt lúa, chẳng may bị cứa đứt ngón tay cái, khiến phụ thân tức giận suýt nữa thì lật tung cả nóc nhà. Ông ấy nghiêm cấm hắn động vào bất cứ thứ gì nguy hiểm, vì tay cầm bút của hắn còn quý hơn vàng.

Trong nhà, quanh năm suốt tháng, phần lớn công việc đều do đại ca đảm đương, điều này khiến Chu Nhị Lang cảm thấy có lỗi. Nhưng Chu Đại Lang lại chưa từng cho rằng việc đệ đệ học hành là điều nhẹ nhàng.

Làm việc tay chân ít ra còn có lúc nghỉ ngơi, trong khi nhị đệ ngoài ăn uống và ngủ ra thì lúc nào cũng phải vùi đầu vào sách vở. Bản thân hắn ăn no rồi thì chẳng cần nghĩ ngợi gì, còn đầu óc của đệ đệ thì chưa từng được thảnh thơi. Nếu không mệt thì tại sao cái thân thể bé nhỏ ấy có thể gầy guộc như vậy? Gió thổi một cái cũng bay mất.

"Đại bá, Ngọc ca nhi muốn lên núi chơi!"

Chu Cẩm Ngọc học theo giọng điệu của trẻ con, ngước đầu kéo kéo ống quần của Chu Đại Lang.

Đôi mắt to tròn chớp chớp, trên mặt còn chút e thẹn, Chu Đại Lang nở nụ cười khờ khạo, cúi xuống bế bổng cháu trai lên bằng một tay.

So với Chu Nhị Lang thường xuyên đi học xa nhà, Chu Đại Lang gần như không rời nửa bước, chứng kiến Ngọc ca nhi lớn lên từng chút một, nên tình cảm hắn dành cho cháu trai cũng chẳng kém gì cha ruột.

Hắn làm động tác ra hiệu với Chu Nhị Lang, ý bảo cùng nhau lên núi, còn hắn sẽ phụ trách trông chừng bọn trẻ.

Chu Nhị Lang gật đầu, tiện thể dẫn theo cả Lan tỷ nhi. Ở đây, tiểu cô nương chẳng có bạn bè gì để chơi cùng. Một phần vì tiểu cô nương không phải dân trong thôn nên bị xa lánh, phần khác là do đại tỷ của cô bé. Dù có trẻ con muốn chơi với Lan tỷ nhi thì cha mẹ chúng cũng không cho phép, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái nhà mình.

Thôn Chu gia nằm dưới chân dãy núi Đại Thanh, có một con suối chảy từ trong núi ra, theo địa hình uốn lượn tạo thành một con sông nhỏ, chảy quanh hơn nửa thôn.

Ven bờ sông, liễu xanh um tùm rủ bóng xuống mặt nước. Giữa dòng, một đàn vịt trời bơi lội thảnh thơi, tạo ra từng đợt gợn sóng dài. Trên bờ, khoảng ba đến năm người phụ nữ đang giặt giũ, dùng chày gỗ đập quần áo. Người trong thôn lấy nước đầu nguồn để uống và nấu ăn, còn nước hạ lưu để tưới ruộng, giặt giũ, rất tiện lợi.

"Nhị Lang về rồi đấy à!"

Thỉnh thoảng, có người trong thôn nhiệt tình chào hỏi Chu Nhị Lang. Một số người quen thân còn cố ý dừng lại trò chuyện đôi câu. Có thể thấy, tuy thường xuyên không ở nhà nhưng hắn có quan hệ rất tốt với mọi người.

Chu Nhị Lang không hề có dáng vẻ của một tú tài kiêu ngạo, cẩn thận đáp lại từng người, vừa lễ phép vừa thân thiện. Dù đối phương là người có danh vọng trong thôn hay chỉ là dân nghèo chẳng ai coi trọng, hắn đều đối xử công bằng, không để ai bắt bẻ được điều gì.

Đi qua cây cầu đá, phía trước là cánh đồng rộng lớn. Ở phía đông là ruộng của những hộ nông dân tự canh tác như nhà họ Chu, còn phía tây là ruộng của các gia đình giàu có trong thành, do tá điền thuê đất canh tác.

Chính giữa hai khu ruộng là một con đường đất rộng hơn một trượng. Dọc theo con đường này, đi về phía tây khoảng hai dặm là đến chân núi.

Chu Cẩm Ngọc không muốn được bế, nằng nặc đòi tự đi. Chu Nhị Lang nghĩ trẻ con vận động một chút cũng tốt, bèn để cậu đi bộ.

Không ngờ, mới chỉ đi được một đoạn, Chu Cẩm Ngọc đã thở hổn hển, chóp mũi lấm tấm mồ hôi trắng mịn, khuôn mặt đỏ bừng, làm Chu Nhị Lang hoảng hốt vội bế cậu lên, vỗ nhẹ lưng giúp cậu điều hòa hơi thở.

Chu Đại Lang thì ngược lại, rất có kinh nghiệm với tình trạng của cháu trai. Khi phát bệnh, mặt mày của Ngọc ca nhi xanh xao tái nhợt, chứ không phải đỏ bừng như vậy. Chỉ là do đi nhanh quá, hơi thở không kịp điều chỉnh mà thôi.